Một đường đi tới trung tâm pokemon không chút dừng lại, cơ thể cảm thấy đau
đớn hay mệt mỏi gì cũng lập tức bị Tiểu Phong bỏ sang một bên
Đôi bàn tay vô dụng đã không thể bảo vệ được Tiểu Linh, nếu như còn không thể
mang cô tới nơi an toàn thì đôi bàn tay này có tác dụng gì nữa cơ chứ
Khuôn mặt âm trầm từng bước tiến vào trong thị trấn, một vài cảnh sát theo
lệnh Jenny đuổi theo sau lưng cậu, bất quá Tiểu Phong không có tâm trạng để
quan tâm bọn chúng, nếu có dư thời gian chơi đùa, thì chăm sóc Tiểu Linh là
việc được ưu tiên hàng đầu
Max lúc này đã được tháo băng bịt hoàn toàn, có thể đi lại di chuyển, trên tay
của cậu bé còn đang ôm một quả trứng không đừng đập mạnh thình thịch, sợ rằng
không quá lâu sau nó sẽ hóa thành pokemon
Bất quá giống như nó hiểu được tình huống của Tiểu Phong mà con pokemon này
lại cuộn mình vào trong vỏ, nhất quyết không chịu đi ra, nó không muốn gây
thêm cho chủ nhân của mình phải phiền toái.
“ Ngoan nào, sắp tới nơi rồi !”
Vuốt vuốt lên bề mặt quả trứng, Max hiểu tình trạng bây giờ không phải là lúc
để nói chuyện, cậu chỉ có thể an ủi cho pokemon bé nhỏ trong đây
Một đường thẳng tiến vào trung tâm pokemon, so với Tiểu Phong thì Max nhẹ
nhàng hơn nhiều, được bảo bọc từ đầu đến cuối, thằng bé không chút nào bị
thương, nhưng tâm tư lại nặng trĩu giống như đang bị đè nặng
“ Y tá Joy, làm … ơn …”
Giọng nói run run bế Tiểu Linh đưa về phía trước, đôi mắt không tự chủ nhìn
xuống cô gái đang ngất xỉu mà hai dòng lệ cứ thế tuôn trào
Bất ngờ bị cảnh tượng này làm giật mình, Y tá Joy có vô số điều muốn hỏi nhưng
lại bị chặn lại tại họng, lập tức làm theo công tác của mình đưa Tiểu Linh vào
một giường bệnh còn trống
Trước khi tới đây Tiểu Phong đã xé áo mình ra để sơ cứu một vài vết thương nhỏ
của Tiểu Linh, đồng thời hạn chế các vết máu vỡ nứt ra, phải nói là anh còn
không biết bản thân đã hao bao nhiêu sức, và làm cách nào mà mình có thể tới
được đây
Các pokemon được Tiểu Phong gửi cho Max mang tới Y tá Joy chăm sóc, chứng nhận
sách tranh điện tử lấy thông tin, một căn phòng lớn đủ cho ba người được đặt
Bất quá căn phòng đó lại trống không, Max nhìn qua Tiểu Phong đang thẩn thờ
quan sát Tiểu Linh tỷ tỷ nằm ngất, hai tay còn nắm chặt đối phương, cậu cảm
thấy cảm động nhưng lại không tiện nói gì
Bây giờ việc tốt nhất mà cậu có thể làm là chăm sóc tốt các pokemon của Tiểu
Phong và Tiểu Linh, đồng thời an ủi pokemon đang chuẩn bị nở ra từ trứng
“ Tiểu Linh … làm ơn …”
Đôi mắt thâm hết hai quầng mắt, Tiểu Phong mệt mỏi nắm lấy tay của Tiểu Linh
thật chặt không buông, cứ ngỡ như nếu anh thả tay ra thì sẽ đánh mất thứ gì đó
rất quan trọng, anh cứ như vậy nắm mãi không buông mối liên kết giữa hai người
Cho đến khi bản thân gục ngã ngất xỉu tại trên giường, hơi ấm giữa hai đứa trẻ
vẫn được gắn liền với nhau
Một ngày .. hai ngày … ba ngày … Tiểu Phong như đang trở nên kiệt quệ hơn,
nhưng đồng thời tinh thần cũng bị mài dũa đến mức khó tin, dưới áp lực kinh
khủng như vậy, cậu vẫn luôn bảo vệ Tiểu Linh bằng mọi sức lực của mình
Cũng may là tình hình thương thế của Tiểu Linh đã dần bình ổn, Y tá Joy và các
bác sĩ nói cho Tiểu Phong biết là cô bé cũng không có gặp tình huống quá nguy
hiểm, nhưng mà cơ thể bị thương nặng, sợ rằng trong vòng vài tháng tới không
thể di chuyển như ý
Tiểu Phong không để ý tất cả mừng rỡ gật đầu cảm tạ, chỉ cần Tiểu Linh bình
ổn, thì cái gì cũng được, coi như có phải thay thế Tiểu Linh làm đôi chân của
đối phương, anh cũng nguyện ý
Đợi cho đến khi chiều tà dần phủ xuống, trong căn phòng bệnh âm u khẽ được
tinh lọc bởi ánh sáng mặt trời đang lặn dần, chiếu vào bên mặt của Tiểu Linh
làm cô bé cảm thấy nhột nhột
Đã là ngày thứ tư từ khi Tiểu Linh ngất xỉu, đôi mắt hơi yếu đuối mở mắt dậy,
thứ đầu tiên đập vào mắt cô là cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Tiểu Phong luôn hộ
vệ ở bên cạnh
Cũng giống như lúc cô ở bên cạnh Tiểu Phong như vậy, ấm áp và tình cảm này làm
khóe mắt của Tiểu Linh cứ như thế bật khóc òa lên
“ T .. Tiểu Linh ,.. sao vậy ?”
Bị đánh thức quá bất ngờ khiến Tiểu Phong lập tức lao tới ôm lấy Tiểu Linh, sợ
rằng sẽ có một ai đó làm cô bị thương nữa
Tiểu Phong bị bối rối bởi những hàng lệ nóng rơi trên khóe mi của Tiểu Linh,
cô gái ấy khóc thật đau đớn, nhưng lại thật là nhẹ nhõm
Vô số các cảm xúc lan tràn khiến Tiểu Phong không thể nào nắm bắt được, cảm
xúc của người mà anh yêu thương, chưa bao giờ anh lại để ý một ai đó nhiều đến
vậy..
“ Tiểu Phong …. Tớ …”
“ Có phải là tớ quá ngu ngốc … quá yếu đuối hay không ?”
“ Vì bản thân hành động ngu xuẩn mà kéo mọi người rơi vào trong nguy hiểm … vì
bản thân quá mức hiếu chiến nên làm cho cậu phải lo lắng
Tớ … tớ đã .. hoàn toàn bất lực không làm được gì khi trông thấy các pokemon
của mình chiến đấu … bọn chúng đã bảo vệ tớ. .. trong khi tớ lại chẳng bảo vệ
được ai …
Tớ thật hận bản thân vì vô dụng a … nhìn từng người một từng người một gục
ngã, các vết thương trên người Grovyle dần chất lên thành đống, bọn chúng ..
hẳn là đau đớn lắm
Một người làm huấn luyện gia như tớ … đáng lý ra tớ không có tư cách gì mà …
!!!!”
Ôm lấy Tiểu Phong khóc đến nức nở, khóc đến cả lồng ngực muốn vỡ tung ra, một
đứa trẻ phải chịu qua hoàn cảnh này không làm đối phương hoảng loạn mới là lạ
Dù luôn thể hiện khía cạnh mạnh mẽ của mình, nhưng lúc này đây toàn bộ lớp
khiên phòng thủ bên ngoài đã bị trận chiến lúc trước đánh bể, dù cho Tiểu Linh
có cố đến đâu cũng không thể dấu nổi tâm hồn yếu đuối và bi thương của mình
Tự trách bản thân vì vô dụng, vì chính cô mới đẩy tới tình huống trên, Tiểu
Linh gần như điên loạn mà nhận hết tội lỗi vào trong người
Nghe thấy một đứa trẻ … không .. là người mà anh yêu lại phải đau khổ thốt ra
những lời này khiến Tiểu Phong càng thêm tự trách, đừng nhìn anh bình thường
lạnh tĩnh, chỉ là anh đang trốn sâu trong cảm xúc của mình thôi
Tiểu Phong cũng chỉ giống như Tiểu Linh, bọn họ là những con người yếu đuối tự
bảo vệ bản thân bằng cách phủ những lớp bọc hoàn hảo lên người, tìm lại bên
nhau để hoàn thiện bản thân, bọn họ vô dụng và hèn nhát, không muốn phải đánh
mất
“ Không …”
Ngăn không được dòng lệ của mình, Tiểu Phong để cho hai má tuôn trào hai hàng
nước nóng hổi tuôn chảy, đưa bờ môi khô khốc của mình chạm lên đôi môi nhỏ bé
của Tiểu Linh, chặn lại những gì cô muốn nói tiếp
Không có dùng lực để hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào nhau, truyền tới sự an ủi
từ sâu bên trong, Tiểu Phong và Tiểu Linh bật khóc rồi lại cười mếu máo giống
như những đứa trẻ, cho đến khi cả hai mệt mỏi, sau đó họ chìm sâu vào giấc ngủ
Một giấc ngủ say đã lâu không có, tinh thần ma diệt lần này khiến cả hai
trưởng thành hơn nhiều, cả hai nắm chặt tay nhau tựa đầu ngủ trên chiếc giường
hẹp, hơi ấm của đối phương làm cho bản thân cảm thấy thật an toàn
Mối liên kết này … ta sẽ không để ai chặt đứt nó !