Hôm nay ba người Tiểu Phong dừng lại ở dưới một gốc cây để nghỉ ngơi, hiện tại
đã là chiều tối, chỗ này tất nhiên là không có trung tâm pokemon nên cuộc sống
dã ngoại lại lần nữa bắt đầu
Mỗi người phân công nhau ra làm một công việc, Tiểu Linh và Max thì phụ trách
thu phục gỗ khô và một vài món đồ, tiện thể trên đường để Tiểu Linh giúp thằng
bé mấy kiến thức bên ngoài luôn
Tiểu Phong ngoài việc dựng trại thì còn phải chuẩn bị dụng cụ nấu ăn, đem một
số thực phẩm mua từ Mauville thành phố, đợi cho đám Tiểu Linh trở về nấu một
bữa thật ngon
“ Oa … hôm nay súp ngon thật, so với anh Brock cũng không thua gì nha !”
Max hưng phấn húp liên tục súp vào miệng, mồm còn đang nhai bánh mì, hẳn là
thằng bé rất đói, đi cả ngày đường
Bên cạnh Tiểu Linh hiền lành dùng khăn lau miệng cho cậu nhóc, nghĩ đi nghĩ
lại một năm một nữ dắt theo một đứa bé nhỏ đi trên đường lữ hành cùng nhau,
không phải nó rất giống gia đình sao ?
Tiểu Phong là baba, còn cô sẽ là mama, Max là con trai, thật là hợp lý nha
“ Nè, đừng có suy nghĩ gì kỳ lạ nữa, mau ăn cơm đi !”
Nhìn thấy cô bạn cùng đồng hành với mình lại mơ tưởng đi đâu, Tiểu Phong đành
phải nhắc nhở đối phuong
Không những chăm sóc cho đồng bạn mà Tiểu Phong còn phải nấu ăn cho các
pokemon của mình, dù sao thì cũng không phải con nào cũng ưa thích đồ ăn dành
cho pokemon lắm, khẩu vị mỗi đứa mỗi khác lạ
“ Đói ~ ….”
Lãng vãng quanh đây hình như Tiểu Phong có nghe được một thứ âm thanh nào đó,
giống như là tiếng kêu đói của một âm binh từ dưới đất dội lên làm cả nhóm ba
người rợn hết cả lên
Max là người sợ hãi nhất, dù sao thì cũng là trẻ con, cơ mà ôi, tại sao cả cậu
cũng sợ vậy hả Tiểu Linh, bình thường cậu hung đến thế cơ mà ?
“ Ti… Tiểu Phong, có ai đó, ai đó … đằng sau !”
Run rẩy lập cập nói không ra lời, Tiểu Linh chỉ về phía đằng sau, Max và cô
hai người ôm nhau lùi lại vài bước nhìn về đằng sau lưng Tiểu Phong
Giống như cảnh tượng xác chết vùng dậy, một cái bóng với mái tóc rối bời, tay
chân bũn rũn đang run cầm cập đứng dậy, vươn cánh tay dài ra gần chạm tới trên
vai của Tiểu Phong
“ Nè, ngươi là ai !”
Tỉnh bơ quay lại dùng tay mình nắm lấy tay đối phương, lập tức thân thể yếu
đuối kia liền ngất xỉu, đợi cho đến khi quan sát kỹ thì
Đây không phải là một người đàn ông sao ? mặc trên người bộ trang phục giống
như là thợ đào mỏ vậy, ở gần đây cách một khoảng không xa có một hang động
phía dưới cái cầu dẫn tới thành phố Petalburg
Đối phương có lẽ nào là người làm công tác ở dưới đó ? bất quá tại sao lại thê
thảm đến vậy, hơn nữa còn ăn mặc vô cùng bẩn, đám Tiểu Linh nhìn suýt chút nữa
tưởng thành ma chết đói đến nguyền rủa cơ chứ
“ Tiểu Linh, bê một xô nước tới”
“ Max, em đi kiếm cho anh cái gối !”
Cũng không thể để người ta nằm chết tại nơi này được, kiểm tra hơi thở thì
thấy đối phương không có gì lạ, tim đập cũng bình thường, chỉ là bụng hơi co
quắp, hơi thở dồn dập tích cực hấp thu oxi để đốt cháy các năng lượng còn sót
lại cung cấp cho cơ thể
Khả năng cao đối phương là vì đói quá cùng với mệt mỏi quá sức nên mới thành
ra như vậy, đỡ ông ta vào trên một cái gối chọn một nơi bằng phẳng để nắm
Há miệng đối phương ra nhỏ vào vài giọt nước để làm ấm họng, lâu ngày chưa ăn
nên không thể cho ăn bánh mì hay đồ khô, cần ăn đồ thanh đạm và dễ nuốt, cũng
may là vẫn còn súp dư hồi nãy
Khoảng chừng nửa tiếng sau thì đối phương cũng đã thức dậy, đầu chắc là còn
hơi choáng nên ông ta lập tức ôm đầu nhíu mày, tỏ vẻ còn cực kỳ khó chịu
“ Đây là … ?”
“ Lúc nãy ông bị ngất xỉu ở gần đây vì quá đói, chúng tôi thấy vậy nên mới
cứu, được rồi, nên giới thiệu bản thân trước nhỉ ? ông là ai và tại sao ông
lại ở đây ?”
Tiểu Phong bình tĩnh chững chạc hỏi thăm, Tiểu Linh và Max đánh khí thế bước
ra trước tỏ vẻ uy hùng căng cơ ngực dẫm cơ chân bắt chéo hai tay trước ngực
ngước mặt xuống
Nhìn đám ngốc này hành động Tiểu Phong không khỏi che mặt, cũng không phải là
đi hỏi cung mà đám này lại làm lố thế
“ À, xin chào mọi người, trước hết thì cho ta cảm ơn, ta là Hendick, là một
thợ mỏ ở gần đây, chắc mọi người cũng biết con cầu để đi tới thành phố
Petalburg nếu đi theo đường này chứ ?
Lúc nãy có một đợt bạo động tại hang động phía dưới chân cầu, một đám Zubat và
Golbat không ngừng tấn công điên cuồng thợ mỏ, bọn chúng giống như bị điều
khiển bởi ai đó
Lúc đấy tôi có nhớ tới là mình nghe được âm thanh rè rè, là một pokemon chuyên
về sóng cao tần, hẳn là đám Zubat đã bị ảnh hưởng, bất quá chúng tôi cũng
không rõ là ai đã làm chuyện này
Đợi cho đến khi bản thân chạy thục mạng ra ngoài thì mới phát hiện cơ thể đã
tàn tạ, đồ ăn và trang phục lại để quên trong hang động, ta thậm chí còn không
có đủ can đảm để quay trở lại lấy
Vội vàng cố gắng trở lại thành phố bất quá giữa đường quá mệt mỏi, ta ngửi
thấy mùi thơm của đồ ăn nến chắc là bị dẫn tới nhóm của bọn nhóc !”
Người đàn ông ăn nói rất thật thà, mỗi khi ông nói được một câu hoàn chỉnh thì
liên bưng tô súp lên húp một phát cho ấm bụng
Sau đó bình thản kể lại toàn bộ câu chuyện, Max nhớ không nhầm thì cây cầu đấy
đang được cải tiến nên việc làm móng và đảm bảo cho các pokemon xung quanh
đang được thực hiện
Việc một thợ mỏ hoạt động vào thời gian này là hoàn toàn hợp lý, phía dưới
chân cầu có một nơi khá nhỏ chứa kha khá kim loại, tiếc là có quá nhiều
pokemon mạnh sống thành đàn nên không thể vào quá xa
Hơn nữa những con pokemon này lại được liên minh bảo vệ, là một nguồn pokemon
mạnh mẽ đầy thiên phú, muốn thu phục chúng thì có thể, nhưng cường bạo cưỡng
ép bắt đi thì không được
Ở đây từng có vài vụ có những nhóm hoạt động theo kiểu này nên Max hiểu, cậu
bé nói lại cho Tiểu Phong và Tiểu Linh, đáng lý bọn họ cũng không tính chen
vào chuyện này cho phức tạp
Nhưng mà cảnh sát Jenny và bộ sở công an hẳn là đã bắt đầu thực hiện công tác,
giờ muốn vào cũng khó, muốn vào Petalburg thành phố thì trước tiên cần phải
dọn sạch đống rắc rối này đã
“ Vậy thì Hendick, ông có còn nhớ đường trở lại nơi mình làm việc không ?”
Tiểu Phong hỏi, Hendick có chút e ngại và cảm giác nhăn nhó khi nhớ lại nơi
đó, hẳn là bị tấn công rất mạnh, dù không có thương tổn thực tế, nhưng áo quần
lại bị cắn rách rất dã man
Có thể nói nếu Hendick di chuyển chậm hơn tý nữa thì trọng thương phế nửa thân
cũng là chuyện có thể, phải nói là đối phương khá là may mắn
“ Nhớ thì nhớ … nhưng mà mấy đứa !”
“ Bọn cháu là huấn luyện gia phải đi thách chiến đạo quán, nếu không kịp xử lý
đám cướp đã làm ảnh hưởng đến hang động thì e là không vào thành phố được”
“ Nhưng nơi đó rất nguy hiểm !”
Hendick nhíu mày, ông không muốn phải trở lại, cũng không muốn phải đem bọn
nhóc đẩy vào chỗ nguy hiểm
“ Bác có thể không tham gia, bất quá chỉ cần chỉ cho chúng cháu thông tin là
được rồi !”
Tiểu Linh cũng rất là kiên quyết, thời gian là vàng là bạc, tuy không nói là
phải gấp rút thu hoạch huy chương, nhưng nếu thu hoạch nhanh thì càng có nhiều
thời gian để huấn luyện pokemon chuẩn bị bài ẩn để thi đấu
Hendick có hơi dừng lại, sau một hồi đấu tranh rốt cuộc cũng nói cho đám Tiểu
Phong, tối hôm đó cậu giúp Hendick chữa trị vết thương và hỗ trợ một vài đồ ăn
khô cùng nước uống
Để cho ông ấy rời khỏi trở về phía thành phố bàn giao cùng Jenny cảnh sát, bọn
cậu không thể vào trong được, trước tiên thì ai trong số bọn họ cũng là người
yêu mến pokemon
Cũng không thích đám tà ác dùng thủ đoạn bắt bọn chúng, đem các pokemon trở
thành công cụ của mình, Tiểu Phong và Tiểu Linh cùng Max đẩy nhanh tốc độ
Vốn có muốn bảo Max ở lại nhưng nhìn cậu bé rất kiên quyết, Tiểu Phong đành
phải dẫn luôn thằng nhóc này theo