Buổi ăn trưa kết thúc sau những cuộc trò chuyện kéo dài, những kinh nghiệm
được tích lũy qua cuộc hành trình dài, những sự gặp gỡ và chia tay không ngừng
mài dũa tinh thần của một con người
Mấy năm đi bên ngoài đã khiến Leo trưởng thành hơn nhiều, ít nhất là so với
Tiểu Phong, hiện tại đối phương vẫn còn đủ chín chắn hơn cậu
“ Ngày mai anh tính đến đạo quán luôn sao ? không có chuẩn bị gì à ?”
Tiểu Phong tò mò hỏi, nhìn đối phương chỉ mang có vài món đồ và một cái túi
nhỏ sau lưng, hơn nữa tâm trạng còn rất thoải mái nhẹ nhàng
Đây không giống như là tình huống của một người sắp phải đối mặt với đạo quán
huấn luyện gia đi ? hẳn là anh ta đã từng xin phụ việc cho nhiều đạo quán rồi
nhỉ …
“ Ha ha, không có, anh chỉ tính xin làm một vài công việc lặt vặt như lao công
thôi, thời gian chủ yếu là càng gần khu vực chiến đấu càng tốt
Đôi lúc trong một trận đấu, chỉ có người tham chiến mới hiểu được trận đấu
quyết liệt đến chừng nào, nhưng người ở ngoài xem lại có thể phân tích mọi thứ
một cách lạnh nhạt và đúng đắn nhất
Thứ mà anh muốn, chính là cái góc nhìn thứ ba mà người thường không để ý,
chiến đấu là để rèn dũa kinh nghiệm, còn quan sát là học tập kinh nghiệm, nếu
chưa học thì sẽ không có gì để chau chuốt cho nó cả”
Nghe Tiểu Phong nói vậy Leo liền lắc đầu, anh cũng không thật sự tính thách
chiến với đạo quán Fortree, đối phương đúng là rất mạnh, nhưng muốn Winona đạo
quán quán trưởng chiến đấu hết mình … rất khó
Chỉ có trong trận đấu nhiệt huyết nhất mới làm bản thân anh cảm thấy hưng
phấn, và đó là điều mà anh sẽ tìm thấy trong Battle Frontier
“ Vậy sao , được rồi, ngày mai hẹn gặp lại anh ở đạo quán vậy”
“ Hửm ? Tiểu Phong, nhóc cũng đi thách chiến đạo quán ngày mai sao ?”
Cắn một miếng bánh trên miệng, nghe đứa nhóc này nói chuyện mới ngạc nhiên
phát hiện rằng Tiểu Phong cũng không tệ như mình vốn tưởng
Hơn nữa xem ra còn rất chửng trạc, ngày mai cũng đến đạo quán thách chiến đi,
nếu được thì anh sẽ giúp đỡ cho cậu người mới này một chút, dù sao gặp nhau
cũng là một cái duyên phận mà
“ Vâng, ngày mai … đã một khoảng thời gian dài rồi em mới lần nữa thách chiến
đạo quán !”
Gật đầu nhớ về ngày tháng ở trên hòn đảo của Raikou, lúc trước anh từng tính
thách đấu đạo quán trước khi đi huấn luyện, nhưng mà vì Beautifly không ở nên
thời gian mới dời lại một đoạn
Cũng sắp đến hạn cuối, nếu trận đấu ngày mai mà không xuất hiện, anh đành phải
tiếp tục cuộc hành trình của mình
Với mối liên kết của bản thân đối với Beautifly, Tiểu Phong tin chắc rằng đối
phương sẽ dễ dàng tìm ra bản thân thôi, vậy nên anh cần phải cố gắng hết mình,
để trở thành một huấn luyện gia xứng đáng với các pokemon của mình
Trong khi Tiểu Phong đang hoài niệm, Leo lại suy nghĩ theo một con đường khác,
anh nghĩ rằng cậu nhóc trước mặt đã thách đấu đạo quán Fortree và thất bại
Vậy nên đối phương đã dành một thời gian dài để huấn luyện nhằm phục thù, nghĩ
đến vậy Leo không khỏi có chút công nhận cậu bé trước mặt mà không hề biết não
đường của mình đã đi thật xa
“ Không sao cả … cố gắng lên Tiểu Phong, ngày mai anh sẽ cổ vũ cho cậu”
“ Ồ .. ừm, cảm ơn anh !”
Gật đầu cảm ơn trước biểu cảm kỳ lạ khó hiểu của Leo, dọn dẹp lại một chút đồ
đạc Tiểu Phong liền quay về phòng ngủ
Nằm một giấc thật thoải mái, đã lâu rồi anh mới không được ngủ nệm êm giường
ấm, à đúng rồi, bản thân còn chưa điện thoại liên lạc cho gia đình và tiến sĩ
Birch, hẳn là bọn họ phải lo lắng lắm
Bật dậy vào khoảng tám giờ tối, khi mà ánh trăng đã dần đi lên trên cao, những
vì sao soi sáng khắp mọi nơi, Tiểu Phong tới nhận các pokemon của bản thân
“ Các đồng bạn của cậu đều đã khôi phục, những quả pokemon ball đều được đặt
bên đây, xin mời ký nhận cho”
“ Vâng, cảm ơn chị, y tá Joy !”
“ Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi !”
Nhanh chóng bắt lấy sáu quả cầu pokemon ball đi tới điện thoại công cộng, trả
tiền rồi bấm số liên lạc, khoảng chừng một phút sau màn ảnh màu đen liền phát
sáng lên
Từ trên màn ảnh rỗng xuất hiện hình bóng của Marick cùng với tiến sĩ Birch,
Tiểu Phong còn chưa kịp nói gì thì
“ Ôi, Tiểu Phong, mấy tháng vừa qua nhóc có làm sao không, làm gì mà lâu vậy
không liên lạc bọn ta ?”
“ Có biết là mấy đứa Tiểu Lôi đều sớm thu thập đủ tám huy chương rồi chưa ?
Tiểu Linh cũng đã đạt được huy chương thứ bảy rồi, nếu không nhanh là bị bỏ
lại đó”
Hai người đàn ông thay phiên nhau nói tạo nên tiếng ồn khiến Tiểu Phong nhíu
mày muốn bịt tai, bất quá cậu vẫn lắng nghe hết tất cả, nhưng chưa có cơ hội
trả lời thì từ bên ngoài tiếng bước chân “ bạch bạch bạch” vang lên dữ dội
Một cái chân thon dài giống như lưỡi thương huyền thoại phóng cước lên khiến
Marick cùng Birch phải né ra một bên
Nhìn vào trên màn hình một người phụ nữ với mái tóc màu xanh dương nhạt có sáu
bảy phần giống bản thân xuất hiện, là người đầu tiên mà Tiểu Phong gặp khi đến
thế giới này, không ai khác, người này chính là mẹ cậu
“ Mama, lâu rồi không gặp”
“ Tiểu Phong, con có sao không, con có biết hai tháng trời mẹ lo thế nào
không, có ăn uống đầy đủ không …”
Liên tục những câu hỏi về sức khỏe được đặt ra, mẹ của Tiểu Phong là Haluna vô
cùng quan tâm tới sức khỏe của con trai mình
Lần trước ba cậu Marick trở về nói về tình hình con trai khiến bà cảm thấy an
tâm hơn một chút, vậy mà ai ngờ sau đó liền là hai tháng im hơi không một tin
tức, cũng không có ai biết Marick đã phải trải qua thời kỳ đau khổ này thế nào
“ Cảm ơn mẹ .. con ổn !”
Mở miệng cười thật hiền hòa, nụ cười ấm áp giống như tảng băng tan chảy làm
cho người khác ấm lòng, Tiểu Phong đột nhiên cảm thấy thật ấm áp
Thật không biết đã bao nhiêu cảm xúc hạnh phúc đến với bản thân từ khi tới thế
giới này, có khi nào đây mới là nơi mà cậu thuộc về hay không ? thiệt sự là
lúc này cậu không còn muốn rời khỏi nơi đây
Sự luyến tiếc đã tạo nên một sợi dây xích liên kết bản thân với vùng đất lạ
này, nhưng Tiểu Phong lại tự nguyện đưa hai tay hai chân mình khóa lại với nơi
này, trở thành một phần của ngôi nhà kỳ diệu
Từng lời một, Tiểu Phong vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Haluna và
hai người đằng sau, cứ như vậy thời gian trôi qua tới tận mười giờ đêm cậu mới
lại trở về phòng ngủ
Ngày mai cậu sẽ sử dụng Poliwhirl, Gyarados cùng với Beautifly để thách đấu
đạo quán, nếu như không được thì Swampert sẽ là thành viên ứng chiến cuối cùng
“ Một lần nữa, các đạo quán cùng liên minh Hoenn, đợi ta, Tiểu Linh, đợi ta …
sớm thôi, một lần nữa khi tất cả mọi người gặp nhau tại đỉnh điểm của sân đấu
định mệnh !”
Nắm chặt lòng bàn tay chờ đợi cho đến khi bầu trời sáng bừng ánh nắng ấm áp
hiền hòa, thay đổi trang phục và tiến tới trước đạo quán Fortree, tại đây, cậu
sẽ lấy đi huy chương thứ năm của mình, tiếp tục cuộc hành trình ở Hoenn