140 : Cậu Cũng Làm Tốt Lắm, Trở Về Fortree


Tại một gốc cây nơi mà các pokemon trở về, ai nấy đều chật vật khó tả, nhưng
lại hưng phấn đến bất ngờ, vào thời khắc lúc nãy, toàn bộ mọi người đều đã
vượt qua thử thách của chính mình

Nằm tựa mình vào một chỗ, ai nấy đều đang mong chờ Tiểu Phong trở lại, bọn họ
đã ở trên hòn đảo này một thời gian khá lâu rồi, là lúc phải trở về thế giới
loài người, thách chiến các đạo quán và rồi tiếp tục trở nên mạnh hơn nữa

Đại não của mọi người đều đã hoạt động trong thời gian dài, tinh thần kéo
căng, dù không biểu hiện nhưng tất cả ai rồi cũng sẽ mệt mỏi, đã lâu không
được Tiểu Phong mát xa, cảm giác đúng là không quen thuộc lắm

Trong khi nghỉ ngơi hồi phục, một ngọn gió nhẹ nhàng thổi tới mang đến những
mối liên kết mờ ảo lại rất chân thật, chiếc lá xanh non vụt bay trên bầu trời
để lộ hình bóng của một con người xuất hiện

“ Mọi người, đã vất vả rồi !”

Mái tóc khẽ đung đưa theo ngọn gió, dù đã có nhiều thay đổi nhưng mọi người
lập tức nhận ra nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên

Mặc trên mình một bộ quần áo cũ lại trở nên thanh lịch, ấm áp và phiêu dật hơn
bình thường, giống như không màng tới những thứ cao quý trên đời, anh chỉ đơn
giản muốn ôm trọn tình cảm của mình

“ Tiểu Phong, cậu đã trở về ….”

“ Tiểu Phong …”

“ Boss !!!”

Ai nấy đều giật mình, mọi người vội vả đứng bật dậy lao tới bên cạnh ôm chầm
Tiểu Phong vào lòng, bất ngờ bị bu lấy khiến anh không khỏi mất thăng bằng ngã
xuống

Cảm thấy nhột nhột và ấm áp lan truyền không khỏi khiến Tiểu Phong bật cười
nhẹ thoải mái, đã lâu rồi mọi người mới có thể cười được như vậy

Vừa nhìn thấy Tiểu Phong sảng khoái bật cười ha hả, trong lòng bọn chúng cảm
thấy như trút hết gánh nặng trong người, từ từ rồi cả đám cùng bật cười với
anh, không vì một lý do nào cả, chỉ đơn giản là cảm thấy hạnh phúc mà thôi

Đưa bàn tay lên sờ vào những vết thương và các vết chai trên người bọn chúng,
đám ngốc này thật không biết khi nào nên ngừng cố gắng mà, giống như một lũ
ngốc vậy … vừa ngu xuẩn .. nhưng lại đáng yêu và đáng khâm phục đến nhường nào

“ Chúng ta đi về thôi !”

Thở ra một hơi nói, Tiểu Phong hiền hòa nhìn bọn chúng, đám pokemon cũng nhìn
lại Tiểu Phong, tất cả đều không còn lý do gì để ở lại hòn đảo này nữa

Bọn họ đã huấn luyện rất nhiều, chiến đấu rất nhiều, nhưng để thật sự đột phá
lên tầng cấp cao hơn, tất cả cần phải nghỉ ngơi phối hợp cùng huấn luyện đều
đặn, sau đó tại các trận đấu đỉnh cao, tỏa sáng cực đại đến người khác phải
chói mắt

“ Đi thôi, Tiểu Phong !”

Swampert mỉm cười vươn cánh tay của mình ra, kéo lấy bàn tay của Tiểu Phong
đứng dậy, nhìn cậu thật lâu liền ôm Tiểu Phong vào lòng, bàn tay khẽ vỗ nhẹ
vài cái

Ngay khi bản thân Tiểu Phong còn chưa kịp hiểu điều gì thì âm thanh của tất cả
mọi người liền vang ngược trở lại, giọng nói ấm áp chân thành không chút giả
dối, lại khiến cho Tiểu Phong không khỏi nghẹn ngào có chút xúc động

“ Cậu cũng làm tốt lắm, Tiểu Phong !”

Chỉ là một câu nói đơn giản không hề đặc biệt hay cao siêu gì, thừa nhận toàn
bộ nỗ lực của cậu đã bỏ ra, so với bất cứ ai bên trong hòn đảo này, người cố
gắng nhất không phải là Swampert hay Gyarados, mà chính là cậu trai bé nhỏ này

Hai mắt đầu cay cay, sau đó Tiểu Phong liền đưa tay ra ôm thật chặt mọi người,
cơ thể run run mà nói

“ Cảm ơn !”

Hạnh phúc và sự tin tưởng chỉ đơn giản là vậy thôi, không phải là sự cao
thượng hay gì đó thiêng liêng, chỉ là đúng lúc thì chúng ta phải bày tỏ nỗi
lòng với nhau, phải thấu hiểu người còn lại

Không chịu rời ra, hiện tại cảm xúc của bản thân có chút rung động, Tiểu Phong
không muốn để mọi người nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình

Swampert thấy vậy cũng không làm gì vuốt vuốt lưng anh, cả hai cứ thế giữ
trong khoảng vài phút, mãi đến khi cảm xúc trở lại bình ổn, Tiểu Phong liền
rời khỏi nhìn vào mọi người

“ Ầm …”

Chưa kịp làm điều gì thì đã bị một con Azumarill nhào vào trong vòng ngực, bất
quá cơ thể trở nên lớn lên nên Tiểu Phong không có đủ sức để giữ vững đối
phương, mất thăng bằng ngã xuống

Tiếp theo đấy các pokemon còn lại liền tiếp tục muốn ôm Tiểu Phong, chỉ có
riêng một con pokemon đứng ở phía xa trông ngóng mà thôi

Muốn nói nhưng lại không thể bật thốt, Lucario là thành viên mới, hơn nữa còn
từng chọc tức Tiểu Phong, nó không nghĩ rằng bản thân đủ xứng đáng để nhận
được điều này, cho dù bản thân nó đã cực kỳ cố gắng không thua kém ai

“ Nè, Lucario, lại đây !”

Nhìn thấy hình bóng cô đơn của con cẩu với bộ lông vàng, giống như nó chưa
thật sự gia nhập vào trong gia đình của bọn họ, một chút cô đơn và có chút tự
giễu, thấy vậy anh liền nắm chặt lòng bàn tay đưa ra cú đấm

Mỉm cười nhìn Lucario và gọi nó, thấy vậy con Lucario liền tiến tới gần, không
được ôm nó không có quá quan tâm, bất quá nắm đấm này, cũng được đi

“ Ô ..”

Hai quả đấm cụng vào nhau thể hiện tình chiến ý, và rồi sau đó bàn tay của
Tiểu Phong lập tức mở ra nắm chặt bàn tay của Lucario kéo về phía mình

Ôm nó trong tình trạng còn ngây ngốc, giống như với tất cả mọi người, Tiểu
Phông vỗ vỗ lưng đối phương rồi nói

“ Lucario, ngươi cũng làm tốt lắm !”

Từ từ đẩy đối phương ra nhìn vào cặp mắt màu đỏ kia một cách trực tiếp, lúc
này anh nắm lấy tay của Lucario và nói

“ Dù không có đúng cho lắm, vì cậu vốn đã là một thành viên của gia đình này
rồi, nhưng mà hãy giúp đỡ lẫn nhau, nhé !”

Nói tới đây cơ thể Lucario hơi run run, nó đã từng được đưa qua trao lại bởi
nhiều người, chưa có một ai chân chính muốn coi như một gia đình

Không phải là ai nấy đều lạnh nhạt và vô tình, chỉ là bọn họ không đủ kiên
nhẫn để mở lòng Lucario ra, không có đủ thực lực để Lucario phải công nhận mà
thôi, nó luôn là một người cao ngạo, khó tuân, nhưng một khi chấp nhận một ai
đó

Thứ mà nó muốn, chính là sự công nhận của đối phương

“ Ừm !”

Giọng nói có hơi nghẹn ngào, các pokemon khác đều nở nụ cười, cứ như vậy mọi
người liền rời khỏi hòn đảo của Raikou, không có lời từ biệt, bởi vì sớm hay
muộn, bọn họ sẽ gặp lại nhau một lần nữa

Nhìn về phía các con pokemon đã giúp đỡ đám Tiểu Phong trong thời gian qua, có
buồn vui vất vả cùng hưng phấn, tất cả sẽ là những kỷ niệm khó quên ở nơi này

“ Đi thôi !”

Cưỡi lên trên người của con Swampert, Tiểu Phong cảm nhận sự tươi mát của mặt
nước, cứ như vậy trở về thành phố Fortree, chuẩn bị lần nữa khiêu chiến Winona

Không biết giờ này Beautifly đã thức tỉnh hay chưa, hi vọng rằng nó có thể
xuất hiện kịp lúc ở tại trận đấu đạo quán lần này

Khiêu chiến với một người đã từng đánh bại một trong tứ thiên vương, thực lực
của Winona là không thể khinh thường, chưa kể anh còn yêu cầu đối phương đấu
hết sức mình, nếu không có Beautifly tham dự … quả là đáng tiếc

Mãi cho đến khi hình bóng của thành phố hiện lên, đó là lúc mà hai người trở
về thành phố quen thuộc, có nơi giống có nơi lạ, chỉ là hai tháng, nhưng mà
thời gian đã khiến cho Tiểu Phong có chút hoài niệm về nơi này

“ Đi thôi, tới trung tâm pokemon !”


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #140