138 : Khó Chịu


Một ngày trôi qua với những tổn thương và mệt mỏi không thể xóa nhòa, thậm chí
đến khi nhắm mắt lại Tiểu Phong vẫn chưa thể thả lỏng hoàn toàn, tinh thần
luôn ở trong tình huống cẩn thận

Các pokemon ai nấy đều cực kỳ khẩn trương, tình huống lúc trước đã để cho bọn
họ nhớ kỹ, đây là địa bàn của nhà người ta, dù cho có thể giao tiếp với
Raikou, nhưng không có vị vua nào có thể hoàn toàn khống chế thần dân của mình

Tất cả đều có suy nghĩ riêng, nếu bị nhận định là yếu tố gây nguy hiểm đến
vùng đất của bọn chúng, giống như thứ ánh sáng vừa rồi mà Tiểu Phong với
Swampert liên kết, dù muốn hay không nhưng nó đã gián tiếp gọi tới một tồn tại
khó tưởng

Đợi cho đến khi mặt trời lại nổi lên, cặp mắt khó khăn nhìn về phía trước, hai
mắt thâm quầng, hiển nhiên cho thấy tối qua giấc ngủ cũng không được tốt cho
lắm

“ Chào buổi sáng, Lucario, Swampert !”

Còn lại duy nhất hai con pokemon này là có năng lực chiến đấu, từ hôm qua cho
đến nay không một ai chấp nhận chịu vào quả cầu pokemon, bọn chúng muốn thủ hộ
bên ngoài bảo vệ bản thân

Cũng không thể từ chối, gật đầu nhắm mắt cho qua, bây giờ nhìn bọn chúng ai
nấy đều gật gù uể oải, Tiểu Phong mới thở dài một hơi, dù khó khăn nhưng cậu
vẫn thực hiện quá trình chữa trị

Khác với con người, pokemon thể lực hồi phục với tốc độ nhanh hơn nhiều, gọi
ra các con pokemon khác, đám Marill thật ngạc nhiên với sự xuất hiện trở lại
của Lucario, thậm chí Poliwhirl còn thể hiện thái độ thù địch

“ Xin lỗi vì lúc trước !”

Đối mặt với những pokemon nhỏ hơn mình, Lucario không hề do dự cúi đầu mình
nhận lỗi, dù đối phương không có thực lực mạnh hơn bản thân, dù đối phương
cũng chưa từng đối chiến qua nhiều trận đấu như nó

Nhưng tất cả đều là các pokemon của Tiểu Phong, là những con pokemon nổ lực
hết mình để trở nên mạnh mẽ, thời gian qua nó đã nhìn thấy tất cả, đồng thời
khâm phục mọi người

Vậy nên Lucario không hề có chút do dự mà xin lỗi, điều này đến cả Tiểu Phong
còn phải giật mình chứ nói gì tới đám pokemon, con Lucario cao ngạo ngày nào
giờ lại nghiêm túc lễ phép đến vậy ư ?

“ Không có chuyện gì, lại đây để Tiểu Phong chữa trị đi !”

Swampert mở miệng để đưa bầu không khí trở về bình thường, nói bằng giọng nói
đáng tin cậy, như người anh cả của đám pokemon, kéo Lucario vào nhập bọn

Còn có chút chưa quen, con Lucario cuối cùng vẫn đi theo Swampert vào bên
trong, trước khi lại gần Tiểu Phong còn gật đầu tỏ ý cảm ơn Suawmpert nói

“ Đa tạ, đại ca !”

“ Đại .. ca … ồ …?”

Nhìn đối phương chân thành gọi một tiếng đại ca làm Swampert không khỏi có
chút hư vinh, dù không có lợi ích thực tế, nhưng mà đại ca … đại ca a …. Nghe
nó sướng sướng sao ấy !

Tiếp theo sau đó Lucario liền tự hạ mình xuống một bậc nâng mọi người lên, gọi
các pokemon của Tiểu Phong làm bậc đàn anh đàn chị khiến cho Tiểu Phong không
khỏi đổ mồ hôi

Con Lucario này … làm nghề marketing hợp đấy !

“ Ngồi im !”

“ Vâng, Boss !”

Kéo đối phương vào phía dưới đè ra, vạch tới chỗ có vết thương, chăm chú rửa
sạch miệng vết thương và bắt đầu bôi thuốc

Lucario nhăn nhó một chút, suýt sao thành tiếng, nhưng rất nhanh cảm giác đau
đớn liền biến mất, tiếp theo đấy chỉ còn chút tê tê hơi nhột nhột, hơi không
quen, nhưng không còn khó chịu như trước

Vui mừng cảm ơn Tiểu Phong, người này vậy mà có thể chữa trị cho cả pokemon,
quả là huấn luyện gia chuyên nghiệp nha …

“ Mọi người ăn sáng !”

Đứng dậy phủi phủi vết bẩn trên người, từ trong ba lô lấy ra một ít đồ ăn phân
phối, đưa cho mỗi người một đĩa đồ ăn đầy, anh đứng dậy gặm lấy một ổ bánh mì
dựa vào thân cây to lớn suy nghĩ

Tuy rằng bản thân trách Raikou đã để bầy thú tấn công bọn anh, nhưng nghĩ đi
thì phải nghĩ lại, vốn các con pokemon này thường ngày rất là dễ chịu, bọn
chúng sẽ không tấn công người khác vô cớ

Hay nói một cách khác bọn anh đã làm điều gì để bọn chúng cảm thấy nguy hiểm
sao ? trời giông bão mưa to lúc đấy, là vì bọn anh mà ra ?

Tiểu Phong cũng không rõ nữa, càng nghĩ càng đau đầu, đồng thời đầu óc cứ mụ
mị như thế nào đấy, anh thấy buồn ngủ, không phải vì hôm qua thức khuya hay
ngủ không ngon, chỉ đơn giản là … rất buồn ngủ

“ Tình huống này là .. shock sức mạnh ?”

Đưa tay lên sờ trán, hơi ấm nong nóng truyền tới lòng bàn tay, nhận lấy một
lượng sức mạnh

khổng lồ, theo cơ chế phản ứng thì cơ thể sẽ được đưa trở về trạng thái nghỉ,
đợi cho đến khi mọi thứ thích nghi …

Không, không được, tạm thời anh không được ngủ, hơi thở của Tiểu Phong càng
lúc càng gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt tối sầm,

“ Bầu trời… bình thường có nóng nực như vậy sao … khó chịu quá …”

Tiểu Phong che đi ánh sáng mặt trời, biểu hiện của anh càng lúc càng rõ khiến
bầy pokemon lo lắng, Lucario càng trực tiếp tiến đến đỡ lấy bản thân

Kéo anh ra ngoài để mọi người cùng quan sát, đây đã là sau buổi ăn sáng một
lúc, các pokemon đã khôi phục được một chút, tuy vết thương vẫn còn khá nặng
nhưng đủ để chiến đấu một chút

“ Swampert, ngươi …”

Tiến lại gần sờ lấy người của đối phương, anh cảm thấy rằng con kỳ nhông này
không có phản ứng như mình, xem ra cơ thể của người và pokemon là khác nhau,
anh có chút không chịu nổi nữa rồi

“ Tiểu Phong … sao vậy ?”

“ Boss, ngài làm sao thế ?”

“ Tiểu Phong …”

Các pokemon lần lượt hỏi thăm, quá nhiều ngôn từ, quá nhiều hình bóng, mọi thứ
giống như đang xoay vòng vòng, nhức đầu quá … tránh ra đi

Tránh ra … tránh ra ….

“ KÉTTTTTTTTTTTTTTT”

Hai mắt của Tiểu Phong căng tròn co giựt trong một hồi, một âm thanh như sóng
vỗ thổi bay tất cả các con pokemon ra ngoài, kể cả Swampert lẫn Lucario vẫn
không thể né tránh, Gyarados vẫn còn cầm cự được mà không bay đi quá xa

Feebas, Marill cùng với Poliwhirl trực tiếp ngất xỉu lần nữa, nhìn lên phía
trên, Tiểu Phong bây giờ mới thẩn thờ nhận ra mình vừa làm gì

“ Đây là … mọi người … xin lỗi …”

Vội vàng muốn nói, nhưng sau đấy là sự khàn khàn truyền từ cổ họng, các con
pokemon cũng không có trách bản thân đã thổi bay bọn chúng, bởi vì ai cũng
hiểu rằng chính Tiểu Phong mới là người chịu đựng nhiều nhất

Tại thời khắc này, một con hổ xuất hiện làm mọi sự tập trung rời đi, Raikou
sau khi biến mất ngày hôm qua thì lại lộ diện tại đây ngày hôm nay, nhìn trực
tiếp vào Tiểu Phong mà tiến đến

Tới trước mặt của anh, nó ngồi xuống để chuẩn bị nói chuyện với Tiểu Phong,
bản thân cũng không quá sợ hãi khi đối mặt với đối phương, thở dốc từng hơi
tiến lại gần

“ Lý do …”

“ Ngày hôm qua, sức mạnh của các ngươi đã đánh thức một tồn tại không nên xuất
hiện, các pokemon quanh đây cảm thấy nguy hiểm và nhận định các ngươi là người
đã gây ra ….”

“ Quả nhiên … là vậy !”

Trực tiếp hỏi lý do, Raikou cũng nhanh chóng vào vấn đề chính, Tiểu Phong
khuôn mặt ngày càng đỏ bừng như trái cà chua, rõ ràng là bản thân có rất nhiều
điều muốn biết, nhưng lại không thể suy nghĩ được cái gì

Nhíu mày cố gắng nói thêm một vài từ nữa, thứ đáp lại anh chỉ là một cái gật
đầu thật nhẹ, rồi bản thân giống như ngã gục vào lòng của đối phương

“ Các pokemon của ta … chăm sóc chúng !”

…Ừm ….

Raikou nhìn Tiểu Phong ngã gục trước mặt mình, giống như đoán trước được tình
huống liền gặm lấy áo anh rời đi trước mặt đám Swampert, bọn chúng muốn tiến
lên tấn công, nhưng lại vô lực nhìn Raikou rời đi

Ai nấy đều thống hận bản thân đã quá vô dụng, vậy nên bọn chúng cần phải mạnh
lên, nổ lực hơn, nổ lực hơn nữa mới được …


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #138