13 : Không Phải Là Bây Giờ


Trận đấu của hai con Treecko nhanh chóng diễn ra, lần thi đấu này có phần cực
kỳ kịch liệt, không quá dựa dẫm vào chỉ huy của huấn luyện gia mà phụ thuộc
vào tốc độ cùng bản năng của Pokemon

“ Đạn hạt liên thanh”

“ Treecko, Ngươi cũng đạn hạt liên thanh !”

Vừa nhảy vừa phóng đán, đáp xuống mặt đất lăn tròn rồi di chuyển cấp tốc,
không một ai nhường ai trong trận chiến đồng loại này

Nếu như đấu với một con pokemon khác như Mudkip hoặc Torchic thì có khi
Treecko sẽ bình tĩnh hơn chứ không máu lửa đến vậy, quả nhiên là sự ganh đua
không hề nhẹ, nếu mà thất bại bởi một đối thủ giống hệt mình thì sẽ rất uất ức

“ Trăm vạn tấn hấp thu”

Tiểu Linh chủ động thay đổi thế cục trận đấu, khi con thằn lằn của cô đã áp
sát thành công đối phương, Treecko lập tức đối với đối thủ của mình đánh ra
một đòn mạnh nhất của bản thân

“ Treecko, không được chịu thua, đồng dạng chiêu thức, trăm vạn tấn hấp thu !”

Ash không hề lép về phía sau, mà con thằn lằn của cậu ta cũng thật điên cuồng,
dù bị đối thủ ép vào tư thế bị động mà vẫn còn sức để quay bật người lại trả
đòn, hai cái đuôi đánh vào nhau thật mạnh

Văng ra, đáp xuống mặt đất, rồi lại tiếp tục lao tới dùng tay chiến đấu, ngươi
đánh ta cũng đánh, ngươi né ta truy, ta né ngươi truy, dần dần thế cục tiến
vào trạng thái lưỡng bại câu thương

Vì cả hai đều có phong cách chiến đấu rất táo bạo nên lối suy nghĩ của đối
phương bản thân Tiểu Linh hay Ash đều không quan tâm, thứ mà cô hay cậu ta
muốn thực hiện lúc này chính là

“ Không được thua !”

“ Đập chết nó !!”

Trực tiếp gào lên dữ dội, hai con thằn lằn cùng lúc kích hoạt đặc tính của bọn
chúng, Unburden, cơ thể tỏa ra ánh sáng màu xanh lam

Dưới ánh sáng mặt trời gần tàn của buổi chiều mà còn có thể kích hoạt được
năng lực ẩn dấu này, đúng là hai đứa điên mà

“ OÀNH”

“ OÀNH !!!”

Đánh, đấm, đá, bắn đạn, vết thương ngày càng nhiều, thể lực cũng dần sói mòn,
chỉ riêng tinh thần của Tiểu Linh và Ash là không hề bị suy yếu

Tinh thần chiến đấu của Treecko cũng cực kỳ cường đại, bọn chúng gục ngã xuống
rồi lại đứng lên, tiếp tục bị đánh ngã rồi lại vực dậy

Đến ngay lúc này thì Brock bước ra giữa sân dang hai tay ra nói

“ Trận đấu đến đây là kết thúc, tạm thời lấy kết quả là hòa nhau đi, hai người
mau chóng chăm sóc và chữa trị cho pokemon của mình thật tốt, thu dọn xong rồi
ăn tối”

Người anh cả xuất hiện thật đúng lúc cản lại hai người bọn họ, nếu như cứ tiếp
tục đánh thì một trong hai bên sẽ bị thương rất nặng, đến đây là dừng được rồi

Dù sao thì cả hai người đám Tiểu Linh đã biết rõ thực lực của nhau, à đúng
rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì khi chiến đấu sẽ kích thích cho các pokemon
mau chóng tiến hóa hơn

Ánh mắt của Tiểu Phong lập tức hướng sang phía của May, cô bé vẫn rất là hồn
nhiên chọc con pikachu vừa mới tỉnh dậy

Tiểu Linh lại gần vỗ vỗ vai của Treecko và khen ngợi nó

“ Làm tốt lắm, Treecko !”

“ Kimo kimo !”

Bên phía của Ash cũng không tiếc rẻ lời nói mà ủng hộ pokemon bên mình, sau đó
hai người Tiểu Linh và Ash nhìn nhau như hai ngọn lửa

Nắm chặt tay bắt một cái, hai người lẫn hai con pokemon đã kết lên một tình
hảo hữu vững bền, người ta có nói một câu, không đánh thì không thể làm bạn,
quả đúng là hợp cho những người thiểu năng

Max mặc dù tư thế vẫn rất là cao ngạo thuộc kiểu ta đây cái gì cũng biết,
nhưng mà từ trong đôi mắt có chút cô đơn và ganh tị của cậu bé, hẳn là cậu
nhóc này muốn có một con pokemon cho riêng mình lắm

Bất quá đối với những đứa trẻ dưới mười tuổi thì không có thể sở hữu quả cầu
pokemon cũng như pokemon dành cho riêng mình, nhìn nhìn vào quả trứng của mình
rồi đối với cậu nhóc bên nhóm Ash

Tiểu Phong tiến lại nói

“ Nè Max, anh có một quả trứng pokemon ở đây, tuy nhiên anh không rõ lắm về
việc chăm sóc trứng pokemon cho lắm

Nhóc có thể giúp anh chăm sóc cho nó trong khoảng thời gian chúng ta đi tới
Mauvile thành phố được không ?”

“ Chuyện … chuyện này …”

“ Em có yêu thích pokemon hay không ?”

“ Có !! .. Em thích !”

Có hơi ngập ngừng nhưng thằng bé lập tức khẳng định tình cảm của mình đối với
pokemon, đối với Max pokemon là niềm đam mê mãnh liệt

Từ trong đôi mắt và khuôn mặt nhỏ bé đó, biểu cảm chân thành làm Tiểu Phong
khẽ mỉm cười, là một đứa trẻ ngoan

“ Vậy là được rồi, pokemon cần chính là sự yêu thương và bảo bọc, nếu em có
thể tự tin nói rằng mình yêu chúng, vậy thì em sẽ làm được”

Quay lại từ trong túi lấy ra một quả trứng được bỏ sẵn trong hộp ấp, gửi sang
phía thằng bé đang lúng túng

Max nhận lấy trứng pokemon màu xanh dương của Tiểu Phong, trân trọng và nâng
niu nó một cách tình cảm, mặc dù hơi vụng về nhưng lại cẩn thận từng li từng
tí một

“ Cảm ơn em !”

“ Không … không .. là em cảm ơn anh mới đúng !”

Max xấu hổ cúi đầu xuống, là một đứa trẻ cao ngạo, nhưng thằng bé vẫn nhẫn
nhịn đỏ mặt xấu hổ nói lời cảm ơn

Mặc trên mình chiếc áo màu xanh lá, Max vội vàng ôm hộp ấp trứng trở về chỗ
mình cẩn thận chăm sóc, thằng bé còn lật ra những cuốn sách để học về cách
chăm sóc cho pokemon

“ Ngạc nhiên nha, khi cậu nói rằng bản thân không biết về cách chăm sóc trứng
pokemon” Tiểu Linh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đằng sau lưng của Tiểu
Phong

Khuôn mặt nhí nhảnh về phía bản thân, Tiểu Phong lắc lắc đầu nói

“ Cho thằng bé một cơ hội cũng là chuyện tốt, hơn nữa tớ cũng cần huấn luyện
cho các pokemon mới của bản thân”

Vừa nói xong thì Tiểu Phong rời đi, chuẩn bị đồ đạc để nghỉ ngơi, ở đằng xa
Tiểu Linh nhìn cậu bạn đi đồng hành với mình rồi cười khúc khích

“ Đồ ngốc !”

Khuôn mặt có hơi đỏ nhẹ, đối với tính cách lạnh nhạt không mấy bộc lộ biểu
cảm, nhưng nếu như quen biết thì cô có thể thấy rõ sự ấm áp qua từng cử chỉ
thật nhỏ

Không chỉ là việc giúp đỡ Max, chỉ cần từ việc Tiểu Phong đối xử ân cần với
từng pokemon, hiểu rõ sở thích của từng người một, vì bọn chúng mà vui mừng,
vì bọn chúng mà khóc

Và cũng vì cô mà quan tâm chân thành …

Đối với một người sáng sớm đã chăm sóc lấy nước ấm lau nhẹ cho trứng pokemon,
thay khăn bọc cho nó, điều chỉnh nhiệt độ trong lồng ấp trứng mỗi lúc để khiến
cho pokemon trong trứng có cảm giác thoải mái nhất …

Làm được đến như vậy rồi thì Tiểu Phong cần phải nhờ người khác chăm sóc sao ?
Đúng là, dịu dàng đến nổi ngọn lửa hừng hực của cô cũng không khỏi lặng thinh
vì đối phương mà ..

“ Hiện tại là không được, chí ít, là bây giờ”

Khuôn mặt hơi hồng, Tiểu Linh dùng hai tay đập má mình thật mạnh, bọn họ mới
chỉ là những đứa trẻ mười tuổi, tương lai về sau còn rất dài, yêu đương hay gì
đó thì để về sau hãy tính toán

Trước khi làm nên một thành tích to lớn, cô làm sao lại có thể nghĩ đến việc
chơi bời được, Tiểu Linh không phủ nhận rằng mình đã bị cảm nắng Tiểu Phong,
nhưng bây giờ không phải là lúc cho tình cảm chớm nở

Quay trở về trong túp lều, với ba người mới tham gia, không khí của buổi tối
ngày hôm nay trở nên sôi động hơn nhiều

Tiểu Linh lại nở nụ cười ha ha và không chút thục nữ nào ăn tối, nói chuyện và
tán dóc, cho đến khi mà mọi người cảm thấy mệt mỏi, một buổi sáng tươi mới lại
tiếp tục chào đón bọn họ.


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #13