118 : Mây Đen Trôi Đi


Không biết đã lặn xuống được bao lâu, chỉ biết rằng cơ thể của mình không còn
di chuyển được, hay là phải nói đối phương đang nắm giữ quyền kiểm soát của
bản thân, cứ như vậy rơi xuống mặt nước

Tại khoảnh khắc mà chìm vào bên trong, hình ảnh của những bọt bong bóng không
ngừng trôi nổi, cây rêu xanh đong đưa theo nhịp điệu, hình ảnh xinh đẹp đến
mức nó phải thẩn thơ ra đôi chút

Là một trong ba thú thần với tính cách hung bạo và dữ dằn nhất, nó chưa từng
dành tình cảm của mình cho bất cứ ai ngoại trừ các tiểu pokemon trong lãnh địa
của mình, vậy mà bây giờ nó lại cảm thấy thật an bình khi rơi xuống dưới đây

Chỉ là cảm giác an bình này không kéo dài được lâu, đôi bàn tay đang ôm chặt
cổ nó bỗng siết chặt lại, mồ hôi đang không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt con
người nhỏ bé

Rõ ràng là dù ở trong tình trạng thương thế yếu ớt, không còn chút sức lực nào
thì Tiểu Phong vẫn không có khả năng cầm cự quá lâu, dù sao thì thời gian đứa
trẻ này nhận được sức mạnh của Suicune vẫn còn quá ngắn

Hơi thở gất rút, ánh sáng màu xanh nhạt tỏa sáng dần mờ ảo xuống dưới, nhưng
đôi tay ấy vẫn cứ thế siết chặt lấy nó

Đôi chân vừa tính động đẩy đối phương rời đi, nhưng ngay sau đó giọng nói của
đứa trẻ này đã vang vào tai nó, thật chậm rãi và thật yếu đuối, nhưng lại
không thể bỏ mặc không nhìn được

“ Ngươi có thấy … hậu quả của mình không ?”

Dùng sức bóp chặt lấy cổ của đối phương, thứ năng lực của cậu đã hoàn toàn
biến mất, tùy ý để Raikou có thể trốn thoát và bỏ chạy, nhưng mà cậu tin chắc
rằng đối phương sẽ không làm như vậy

Thể lực của con hổ đã tới đáy, hơn nữa sau thời gian bị bản thân kéo xuống
dưới nước, đừng nói là chiến đấu, coi như muốn ngoi lên trên mặt nước lần nữa
được hay không cũng là vấn đề lớn

Thứ mà anh đánh cược chính là tình cảm của con Raikou này, và ý thức của nó
với các pokemon tại thành phố Fortree cùng các vùng lân cận, những pokemon vô
tội mà vì bản thân cuốn vào trong trận chiến không thấy hồi kết này

“ Nhìn … đi”

Nói xong hai từ cuối cùng Tiểu Phong liền thả mình rơi xuống phía dưới, ngã
vào trong vòng tay ấm áp của mẹ tự nhiên, để dòng nước ôm lấy anh và dẫn bản
thân tới nơi của đám Swampert

Những thân thể với vô số vết thương đang nằm la liệt, những thân ảnh nhỏ bé đã
chiến đấu kiên cường, tất cả bọn chúng đều đang đau đớn chật vật nằm bất tỉnh
tại khắp mợi nơi

Nếu như không được điều trị kịp thời, sợ rằng sẽ có một lượng lớn các pokemon
hoang dã bị tổn thương nặng , thậm chí có thể gây đến cái chết, điều mà Raikou
không hề mong muốn một chút nào

Thương tiếc cho những pokemon này, Raikou dừng lại một chút rồi thả lỏng cơ
thể mình, dù biết bản thân đang rơi vào cái bẫy của thằng nhóc phía trước,
nhưng nó không thể nào không làm như vậy được

Ánh sáng màu vàng nhu hòa giống như lời May từng kể xuất hiện ở trên người
Skitty, chút năng lượng còn sót lại từ người Raikou cũng bị triệu hồi ra,
truyền tới bên người của những con pokemon khác

Các vết thương dần dần hồi phục, và đôi mắt của Raikou bỗng nhiên nặng nề đến
khó thể chịu đựng, cứ như vậy từ từ khép mắt lại, cơ thể trôi theo dòng nước
cuốn đi tới bên cạnh Tiểu Phong

Không hề muốn lại gần tên nhân loại mưu mô xảo quyệt này, nhưng nó lại không
thể phản kháng hay làm thêm bất cứ điều gì khác, đấu với Wallace và các huấn
luyện gia đã làm cơ thể nó tổn thương quá nặng

Đáp lại gần với Tiểu Phong, nó không muốn, nó không muốn thừa nhận rằng đôi
tay của Tiểu Phong thật ấm áp, thật nhẹ nhàng ôm nó vào bên trong người , trái
tim không tự chủ đập chậm lại, trước khi nhắm mắt nó vẫn nhìn thật kỹ đối
phương

Vẫn là nụ cười hiền hòa nhưng nắm chắc mọi thứ đấy, thật là đáng ghét, bất quá
cũng thật là đáng tin cậy

“ Làm ơn … tin ta …”

Đó là những gì mà Raikou nghe được trước khi mất đi ý thức, ngất xỉu vào trong
lòng của Tiểu Phong, cả hai cứ như thế trôi đi theo dòng nước, sức mạnh của
Tiểu Phong theo thời gian trội dần trôi mòn

Đồng thời thể lực của cậu cũng đang tăng lên với tốc độ rùa bò, rất nhỏ, nhưng
lại vững chắc từng bước đề thăng khả năng của đứa trẻ lên cao, tích góp từng
chút một để có thể bước một bước về phía trước

Cho đến khi cả hai mở mắt ra, Raikou nhìn vào khung cảnh đập vào mắt mình là
tận đáy đại dương, hơi thở của Tiểu Phong cũng đã yếu đi rất nhiều, hẳn là đã
dùng quá nhiều sức lực

Một khối kim loại ở tận đáy dòng sông, được thiết kế rất là tinh xảo đồng thời
cứng rắn, bên cạnh đó là năm con pokemon hệ nước không ngừng dùng toàn bộ sức
lực để đập bể nó

“ Ngươi …”

Nhìn tới đứa trẻ đã mang mình tới đây, rõ ràng chính xác là khối bảo vật lãnh
địa của mình, viên đá pha lê của sấm sét, năng lực của Suicune là thanh lọc
những dòng nước bị ô uế, còn năng lực của nó là cộng hưởng và trao đổi sinh
mệnh lực

Lấy sức mạnh của mình rời đi để khôi phục cho những sinh vật sống khác, đó là
cách mà Raikou khôi phục lại thể lực cho các pokemon khác

Nhìn Tiểu Phong đang để mặc cho cái chết tiến tới gần, cậu bé vẫn không một
chút hối hận vì đã làm điều này, có thể khống chế một pokemon huyền thoại, làm
cho nó bất lực tùy ý mình kiểm soát, có lẽ đây là điều mà cậu nên tự hào nhất
trong đời

Khối kim loại giữ chặt viên đá nhỏ lập tức bị một vuốt của Raikou đập vào,
toàn bộ vỡ vụn ra để lại một viên đá màu vàng lơ lững lấp lánh, há miệng thật
rộng ngậm nó vào bên trong

“ Lần này … ta nợ ngươi”

Nhíu mày lại, không biết nên phản ứng ra sao với đứa trẻ này, mặc dù đối
phương làm nó rất tức giận, bất quá Tiểu Phong lại kiếm và trả lại thứ mà nó
vẫn luôn bảo vệ và trân trọng

Hơi phân vân, nhưng sau cùng vẫn tới gần Tiểu Phong đang nằm ngất xỉu, dụi đầu
vào bên người anh, khẽ truyền tới một chút sinh mệnh lực hồi phục lại Tiểu
Phong

Từ trong viên đá nhỏ nó không hề cảm thấy một chút khí tức nào đến từ Wallace
hay các huấn luyện gia ở trên thành phố Fortree, biết rằng lần này mình đã làm
quá trớn, bất quá nó vẫn không bỏ được kiêu ngạo

Gặm lấy viên đá của mình, nhìn qua năm con pokemon còn lại của Tiểu Phong, bọn
chúng đang đề phòng nhìn nó, bất quá Raikou cũng không có phản ứng gì mà chỉ
gật đầu một cái

Cơ thể hóa sáng thành màu vàng kim chói lọi , bao phủ toàn bộ mặt nước, thêm
một lần nữa chia sẽ sức mạnh của mình trên diện rộng đưa các pokemon bị thương
hồi phục trở lại

Còn bản thân thì vết thương ngày càng chồng chất, gục ngã xuống bên cạnh Tiểu
Phong, hai người ôm lấy nhau để bọn Swampert bưng lên trên đất liền

Tại trên mặt đất, Wallace ngạc nhiên khi nhìn thấy cả một vùng lóe lên ánh
sáng nhẹ nhàng và dung hòa, giống với màu của Raikou nhưng lại có sự bao dung
vĩ đại, đem tất cả các pokemon hồi phục lại một phần nào đó thương tổn

“ Chuyện này … là sao đây ?”

Không một ai hiểu rõ cái gì đã diễn ra bên dưới lòng nước, nhưng ít nhất thì
tình huống đã trở nên ổn thỏa hơn rất nhiều

Mọi người nhìn nhau một hồi liền tập trung tới phía con Beautifly đang cuộn
mình tại bên trong đôi cánh rộng lớn, nó không biết đi về nơi nào mà phóng đi
thật xa, cũng không có ai đuổi theo

“ Mau chóng di chuyển tới trung tâm pokemon, sẽ có người đến giúp đỡ khôi phục
tổn thất, những pokemon hoang dã cũng không thể để bọn chúng nằm đây được, tận
lực hành động thôi

Lấy các đạo quán huấn luyện gia làm chủ, mỗi người một công việc, giúp đỡ lẫn
nhau”

Thu hồi lại các pokemon của mình , Wallace nhanh chóng phân phó công tác, còn
bản thân ông cũng dẫn một nhóm tiến tới trung tâm pokemon, di chuyển có trình
tự tiến lại vào thành phố

Mây đen tản đi, cuộc khủng hoảng tại nơi đây cuối cùng cũng tan đi một phần,
chờ đợi cho ngày mai sẽ bình ổn hơn, bất quá ký ức về ngày hôm nay sẽ rất khó
để quên đi !


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #118