Người đăng: Yumei
Ánh mặt trời ban mai dần bao phủ xuống thế giới, từng cơn gió nhẹ mang theo
chút sương sớm se lạnh bắt đầu thổi vào thị trấn Masara báo hiệu một ngày mới
tươi đẹp
" Lạnh vãi !"
Gin kéo mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh bất ngờ ùa vào làm cậu run rẩy cả
người, sự ngáy ngủ buổi sáng cũng theo đó tan biến đi mất. Đưa mắt về phương
xa, Gin nhìn thấy từng bầy từng bầy Pidgey và Spearow đang bay lượn tự do trên
bầu trời, thậm chí cậu còn thấy cả những bóng tím của Rattata khẽ xẹt âu lại
giữa những bụi cỏ.
" Thật là một ngày mới tốt cho cuộc hành trình !". Gin khẽ mĩm cười, vươn vai
một cái rồi cậu bắt đầu vệ sinh cá nhân.
" Gin ơi, xuống ăn sáng nhanh rồi còn đi đến chỗ giáo sư nữa con. Nhanh lên
kẻo muộn !!".
Âm thanh thúc dục của má mi từ dưới lầu vang vọng lên kêu gọi Gin, cậu hô to
lên một tiếng " Dạ " rồi tức tốc thu dọn quần áo bản thân đi xuống nhà.
" Mồ, Gin lớn rồi mà còn lười biếng như con nít vậy !!"
Nghe tiếng bước chân, một cái đầu nhỏ nhắn từ trong nhà bếp nhô ra, một sợi
ngốc mao trên đó cứ đung đưa ra hiệu chủ nhân nó không thích một chút nào.
" A ha ha ha. Mẹ, chào buổi sáng! ".
Nhìn người vừa xuất hiện, Gin đánh cái bắt chuyện cho qua, nếu không còn không
biết sẽ bị cằn nhằn đến khi nào. Mà nói đi cũng nói lại, ai mà tin được " bé
gái " siêu moe siêu loli đứng trước mặt lại là mẹ của hắn cơ chứ. Cái mặt đó,
âm thanh đó, thân hình đó... haizzz, khổ cho đứa con ah !!
" Con mau ăn sáng đi kẻo trễ đấy !"
Bà Shilva một tay huơ hùa chiếc xẻng, một tay dùng sức ấn Gin ngồi vào bàn ăn,
đôi má giống lên trông kawaii vô cùng.
" Rồi rồi, con biết rồi !!"
Nhanh chóng càn quét bàn ăn, Gin không kịp chờ đợi nữa lập tức nhấc lên balo
lên đường, bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.
" Con đi đây !!"
" Bảo trọng, nhớ gọi điện thường xuyên cho mẹ đấy nhé. ". Bà Shilva đứng trong
nhà nhìn theo bóng dáng đứa con trai đi xa dần mà trong mắt tràn đầy cảm xúc,
có lưu luyến không nỡ nhưng càng nhiều là chúc phúc cùng cổ vũ
" Con trai đã lớn thật rồi !"
....
" La là la la lá lá la la...."
Trên con đường đi đến viện nghiên cứu của tiến sĩ Shigeru, Gin vừa ngâm nga
một ca khúc vừa suy nghĩ về tương lai của mình. Ước mơ của cậu là trở thành
một nhà huấn luyện Pokemon tài năng, Thiên Vương hay thậm chí là Quán quân.
Cậu muốn trở thành người như thần tượng của mình là Satoshi vậy, làm một anh
hùng giải cứu thế giới.
" Giáo sư, giáo sư, cháu đến nhận Pokemon !".
Vừa bước vào cửa viện nghiên cứu, Gin lập tức hưng phấn hô to gọi nhỏ lên. Đây
cũng là căn bệnh chung của hầu hết các nhà huấn luyện mới, mong chờ và hồi
hộp.
" À há, là Gin đó à !!". Nghe tiếng động, giáo sư Shigeru với mái tóc bạc từ
một căn phòng bước ra, trên tay ông còn cầm một bát mì trứng nghi ngút khói,
có giang hồ đồn ăn mì đó chính là truyền thống của gia tộc Okido.
" Hì hì, giáo sư. Hôm nay cháu được mười tuổi nên đến đây nhận Pokemon của
mình !!"
Gin xoa xoa hai tay, đôi đồng tử màu hổ phách bắn ra những tia sáng rực rỡ
nhìn chầm chầm vào giáo sư. Còn người sau, nghe đến đó thì trực tiếp chảy mồ
hôi đầy đầu.
" À rá, cái này.. cái kia... Gin à cháu biết đó, người già thì thường bị lãng
trí, cho nên...."
" Cho nên không có Pokemon cho cháu phải không ạ !!". Gin cười tươi roi rói
nhìn vào mắt giáo sư, một thứ khí thể kì lạ màu tím từ người cậu dần lan tỏa
ra, nhiệt độ khắp phòng dường như giảm xuống không độ, âm phong trận trận.
" Chờ, chờ đã. Có gì từ từ nói, đừng manh động !". Cảm thấy khí lạnh từ chân
chạy lên đầu mình, giáo sư vội vội vàng vàng khuyên nhủ, trong đầu thì vận max
công suất suy nghĩ biện pháp ứng đối. Rồi bỗng nhiên một tia linh quang lóe
lên, ông nhớ rằng mình còn một con Pokemon vừa nở ra từ trứng....
" Còn, còn một Pokemon..."
Móc từ túi áo Blue trắng ra một chiếc Poke ball đã xài rồi, giáo sư Shigeru
đem nó cùng với năm quả Poke ball khác và Pokedex đưa đến trước mặt Gin. Cậu
chàng lúc này mới quay ngoắt 180 độ tươi cười roi rói nhận lấy đồ, sau đó nghe
cũng không thèm nghe giáo sư nói mà " vụt " một cái chạy đi mất biệt, tốc độ
này dù là người trưởng thành cũng phải tự thẹn không bằng.
" Đứa nhỏ này !". Giáo sư Shigeru lắc đầu cười, con pokemon ông vừa cho Gin là
loại khá hiếm, hơn nữa tư chất rất cao. Vốn ông định làm quà cho cháu mình
nhưng không ngờ lại tiện nghi cho thằng nhóc
" Coi như chúng nó có duyên với nhau đi, biết đâu lại là một Satoshi khác ra
đời....".
Nghĩ đến người bạn kiêm đối thủ của mình lúc trẻ, Shigeru nhếch miệng nở nụ
cười. Sau đó ông tiếp tục vừa thưởng thức bát mì vừa làm nghiên cứu, hồn nhiên
không để ý viên Đá lửa trên bàn vậy mà không cánh mà bay, có lẽ đã bị ai kia
thuận tay cuỗm mất....
Giang hồ hiểm ác ah !!