Người đăng: ꧁༺ʊ͋
“ Đại nhân! Có việc gì ngài có vẻ buồn rầu vậy?”
Một người nha hoàn nhìn Kishimoto đang mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế, nhìn ra
quang cảnh Konoha. Kishimoto quay sang trả lời.
“ Không có việc gì, ngươi đi xem Tsunade ở đâu rồi, nó mà sang tìm ta nói ta
không có nhà.”
Ở trên tầng 4 của nhà hàng Yangmi của mình, Kishimoto cũng không khỏi bất an.
Tsunade mấy ngày này liên tục bám theo Kishimoto, Kishimoto lúc đầu cũng cảm
thấy bình thường, nhưng dần dần hắn mới thấy việc này không ổn rồi.
Tsunade không chỉ là ban ngày ở cùng hắn, ban đêm cũng chạy vào phòng hắn ăn
vạ ở đó, với lý do sợ ma, về nhà ngủ một mình không ngủ ngon được.
Cũng may, mấy hôm nay Tsunade phải đi làm thủ tục nhập học, Kishimoto mới có
chút thời gian rảnh mà suy nghĩ một số chuyện.
Kishimoto thở dài, sau đó bàn tay kết ấn vẽ vào một trục quyển một số ký hiệu,
sau đó lập tức trục quyển biến mất không dấu vết ngay trên tay Kishimoto.
Sau đó một chút một trục quyển tương tự trả về cho Kishimoto, cầm nó lên
Kishimoto đọc những thứ được phản hồi.
“ Đúng như dự đoán, hắn ta vẫn còn sống, con cá này cắn câu rồi nhưng vẫn cố
giãy dụa, ta liền thả dây ra nó tưởng mình đã có đường sống liền chạy đi cố
gắng sinh trưởng, nhưng cá cuối cùng cũng chỉ là cá, chỉ có thể để người khác
câu.”
Kishimoto mỉm cười, thông tin hắn nhận được chính là thông tin Madara vẫn còn
sống, chỉ cần biết như vậy Kishimoto đã biết kế hoạch mình vạch ra đã thành
công.
Ngay lúc Kishimoto đang suy tư bên ngoài tiếng gõ cửa đã vang lên liên hồi,
kèm theo tiếng ồn ào từ Tsunade.
“ Kishimoto đại ca, người mở cửa đi, ta có việc muốn nói.”
“ Vào đi.”
Kishimoto cũng không còn cách nào, đành đi ra mở cửa cho Tsunade, vừa bước vào
Tsunade đã nhảy lên người của Kishimoto.
“ Cũng 6 tuổi đầu rồi, sau cứ bất ta bế là thế nào.”
“ Hì hì.”
Tsunade cười híp cả mắt nhìn Kishimoto.
Một năm này, bao nhiêu kỷ niệm Tsunade cùng Kishimoto trải qua, ăn uống ngủ
nghỉ cua Tsunade đều là một tay Kishimoto chăm lo. Trong vòng tay của
Kishimoto chính là phút giây Tsunade cảm thấy vui nhất. Nó cũng đã trở thành
một cái thói quen rồi, cứ nhìn thấy Kishimoto việc đầu tiên Tsunade làm chính
là nhảy lên người Kishimoto.
Kishimoto xoa đầu Tsunade, cô bé cũng không phản ứng cứ như một con mèo nằm
trọn trong lòng Kishimoto.
“ Thế nào? Hôm nay buổi học đầu tiên có vui không?”
“ Ha ha phải nói là uy phong.”
Tsunade nhớ lại những việc mình làm cười ha hả lên, Kishimoto cũng tò mò hỏi
thăm.
“ Sao? Có việc gì mà vui như vậy.”
“ Chính là việc này, Kishimoto đại ca, hôm nay em được các đồng học bầu làm
lớp trưởng.”
“ Lợi hại như vậy!”
“ Còn phải nói, chính là tranh đấu giành lấy.”
Tsunade vẻ mặt tự hào nói ra, mũi cô gái cũng sấp phòng to đến nổ tung rồi.
“ Sao nói ta nghe một chút.”
“ Hôm nay, lão sư trong học viện là muốn tổ chức một cuộc thi đấu nhỏ nhằm
giao lưu giữa các học đồng với nhau, cũng là bầu ra người giỏi nhất làm lớp
trưởng.”
“ Sao? đấu mấy trận thắng làm được lớp trưởng à!”
Kishimoto là người dạy bảo Tsunade nên biết rõ thực lực của nàng, không tính
thiên sinh thần lực, ngộ tính của Tsunade cũng là vô cùng cao, dạy gì hiểu
nấy, Kishimoto cũng rất thích điểm này của Tsunade. Sau một năm học tập, hiện
giờ trung nhẫn thông thường không phải là đối thủ của Tsunade đừng nói là
những đứa bé chưa trở thành hạ nhẫn kia.
Nghe Kishimoto hỏi Tsunade lắc lắc cái đầu nhỏ, hai chỏm tóc lắc qua lắc lại
tụt ra ngoài. Kishimoto thấy vậy nhẹ nhàng thắt lại giúp cô gái nhỏ.
Vừa ngồi yên cho Kishimoto kết tóc cho mình, Tsunade vừa dùng miệng nhỏ mình
líu lo giải thích cho Kishimoto.
“ Không phải là mấy trận, chỉ cần một trận.”
“ Sao lợi hại như vậy!”
“ Còn phải nói, xem lão sư của em là ai?”
“ Rất tốt.”
Kishimoto cười to, cô bé nà đúng là dạy không tốn công, luôn biết cách làm
Kishimoto vui vẻ, nếu trừ mấy việc lúc nào cũng đeo bên cạnh ra, Tsunade đúng
là rất hợp ý Kishimoto.
“ Sao kể lại một chút trận đánh.”
Kishimoto thắt xong một bên tóc, sau đó chuyển sang bên kia, hỏi thăm Tsunade,
Kishimoto biết cô bé chính là nhân cơ hội khoe khoang bản thân, nên cũng thỏa
mãn Tsunade một chút lắng nghe.
“ Kể gì đây, Kishimoto đại ca từng nói, không được ức hiếp kẻ yếu hơn mình, vì
vậy em cho bọn họ cơ hội cho cả bọn cùng lên như vậy cũng không gọi là ức hiếp
sau đó hai ba quyền đánh văng tất cả bọn họ ra hai bên, nhớ đến lúc đó thật
sảng khoái.”
Kishimoto giật giật miệng mình, cái tính này là từ ai mà ra, hắn đâu biết bình
thường mình cao cao tại thượng tư thái cũng đã lây nhiễm sang Tsunade.
“ Kishimoto đại ca có gì thưởnthuwongrem hay không?”
“ Tsunade muốn gì?”
Tsunade không chút do dự nói ra.
“ Palkia.”
“ Không được.”
“ Vậy Dialga.”
“ Ta nhiều lần đã nói là không được rồi, bọn chúng không phải bình thường
thông linh thú, không thể từ tiện trao đổi, còn có bọn nó rất hung dữ.”
“ Nói dối, bọn chúng ngoan ngoãn như vậy làm sao mà hung dữ, Kishimoto đại ca
chính là ích kỹ.”
Tsunade bĩu môi giận lẫy. Tsunade đi theo Kishimoto lâu như vậy cũng mấy lần
gặp lại được Palkia cùng Dialga, không như những lần đầu, Tsunade giờ nhìn kỹ
cả hai con thú kỳ lạ thì đặc biệt thích thú, thường xuyên năng nỉ Kishimoto
cho mình một trong hai con thú kia, nhưng làm sao Kishimoto đồng ý. Nhìn
Tsunade đòi hỏi, Kishimoto bổng nhớ ra một việc.
“ Tsunade tuy không thể cho ngươi hai con thú kia, thế nhưng thông linh thú có
rất nhiều, ta đi bắt một con khác cho ngươi xem như quà mừng được không.”
“ Con khác.”
Tsunade lâu nhanh mấy giọt nước mắt cá xấu của mình, nhìn Kishimoto hai mắt
chớp chớp chờ đợi.
“ Hiện giờ không thể đem ran gay được, đợi vài ngày nữa ta sẽ đem về đây, đợi
ta một vài hôm.”
“ Được, em sẽ đợi Kishimoto đại ca.”
Tsunade vui vẻ gật đầu, cô bé mong chờ không biết thông linh thú của mình là
gì.
Kishimoto lời nói ám chỉ chính là Katsuyu con ốc sên mà Tsunade trong nguyên
tác sở hữu.
Sau khi cho người đưa Tsunade về nhà, Kishimoto cũng suy nghĩ đến hành động
tiếp theo.
“ Cũng đến lúc đến mấy vùng đất thông linh thú đó một chuyến, Đầu tiên nên đi
[Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan] trước, mấy con cóc đó ta tính sổ một lượt, nhất là
con Gamamaru kia, sau đó mới đi tìm thông linh thú cho Tsunade.”
Kishimoto cũng không quên dù không tính đúng hay sai thì Gamamaru chính là
người kích động Hagomoro và Hamura chống lại Kaguya. Từ lâu Kishimoto đã muốn
đi đến vùng đất đó một chuyến nhưng vẫn chưa có cơ hội, nhân dịp này đi đại
náo hang cóc một chút.
“ Trước tiên phải tìm được vị trí của [Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan] nó có lẽ là
nằm ở một chiều không gian khác với nơi này, thông linh thuật chính là chìa
khóa để đi đến đó, cũng nhớ ra hình như mình chưa dùng thông linh thuật bao
giờ”
Kishimoto nhận ra, trước giờ mình chưa từng sử dụng chiêu thức này, cũng không
nhớ nó thi triển thế nào.
“ Cũng nên đi đến gặp Tobirama một chuyến.”
Kishimoto gặp Tobirama chính là muốn lấy quyền đi vào kho cấm của Konoha, bên
trong chứa những nhẫn thuật cấp cao, một số thứ còn được xem là cấm thuật.
Kishimoto muốn xem vận may của mình có hay không tìm ra thứ có thể đi sang thế
giới bên kia, hắn không tin tưởng lắm mình sẽ may mắn như Jiraiya ngẫu nhiên
được triệu hoán sang bên kia chỉ vì thi triển sai nhẫn thuật.
Kishimoto được Tobirama cho phép tiến vào bên trong kho cấm, Kishimoto cũng
bất đầu tìm kiếm thứ mình muốn.
Loay hoay tìm kiếm, Kishimoto bất chợt làm rơi một chiếc hộp, bên trong chứa
trục quyển tràn ra bên ngoài. Kishimoto bèn cúi xuống để nhặt chúng lên, thì
phát hiện ra một thứ thú vị.
“ Cái này là?”
Từ bên trong những trục quyển rới ra, Kishimoto tìm thấy một vật quan trọng,
mỉm cười hài lòng, liền đem nó rời đi.
Về tới nhà mình, Kishimoto mới đem những thứ vừa mới tìm được ra để kiểm tra
một chút.
“ Không ngờ một chuyến đi lại nhiều thành quả như vậy, cái này là [Phi lôi
thần thuật]♦[Hiraishin No Jutsu], còn cái này là [Uế thổ chuyển sinh]♦[Edo
Tensei] đều là mấy cấm thuật tên Tobirama kia tạo ra, còn có trục quyển hướng
dẫn [Thông linh thuật], thời gian này cũng thoải mái nghiên cứu một chút.”
Tobirama tọa ra nhẫn thuật phải nói là thần diệu vô cùng, tuy là tiền nhân
Kishimoto cũng không phải cái gì cũng biết, không có quy luật sinh ra trước sẽ
mạnh hơn kẻ sinh sau, nếu mà như vậy Kaguya trong nguyên tác đã không thất bại
như vậy.
Kishimoto cũng rất hứng thú với nhẫn thuật của Tobirama thế nhưng lấy thân
phận của hắn mà đi hỏi một hậu bối không phải quá mất mặt sau, lần này thì tốt
rồi không cần mặt dày đi hỏi Tobirama.
Kishimoto nhìn ngắm mấy trục quyển đang lựa chọn thứ để nghiên cứu trước.
“ Cứ như trước học thông linh thuật vậy, dùng thử cách mà Jiraiya dùng thử xem
nó đưa mình đi tới đâu.”
Trong nguyên tác, Jiraiya là vận khí đầy mình dùng thuật sai cách mà được vận
may đi tới [Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan], Kishimoto lúc đầu cũng không muốn sử
dụng cách này thế nhưng nghĩ nhiều cách Kishimoto vẫn không tìm ra được cách
khác.Trục quyển khế ước của tộc cóc và Ốc sên không tìm được, đành làm liều
một lần.
Sau hơn hai ngày tìm hiểu [Thông linh thuật] Kishimoto cũng nắm giữ nguyên lý
hoạt động của thuật này, hắn chuẩn bị tiến hành thi triển để xem mình có một
chút vận khí nào hay không.
Ở một bãi đất trống, Kishimoto tay kết ấn làm theo ý như Jiraiya đánh xuống
mặt đất, một thuật thức xuất hiện dưới bàn tay của Kishimoto ngay sau đó chúng
biến thành một lỗ đen hút lấy Kishimoto vào bên trong. Quá trình này tương tự
như Jiraiya trải qua, Kishimoto biết mình đã thành công bước đầu chỉ là đích
đến của hắn là đâu vẫn còn là một vấn đề.
[Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan]
Fukasaku và Shima hai vợ chồng cóc đang đi đến thỉnh an Gamamaru,thì cả hai
phát hiện Gamamaru sắc mặt khó coi. Fukasaku liền mở miệng hỏi thăm.
“ Đại nhân, người có việc gì buồn lòng sao?”
“ Ta hôm qua có mơ một giấc mơ rất lạ?”
“ Ngài mơ thấy đều gì xấu xảy ra sao?”
“ Ta mơ thấy mình bị một nam nhân cốc lên đầu, hình ảnh đó chỉ xem qua đã biết
rất đau rồi.”
“ Đại nhân người nói đùa rồi, ai lại dám làm như vậy với ngày?”
Shima nghe Gamamaru nói ra thì mỉm cười, Shima không tưởng tượng ra được ai có
bản lĩnh đi vào [Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan] còn có khả năng đánh vào đầu của
Gamamaru được.
Nhưng Fukasaku lại nét mặt ngưng trọng.
“ Đại nhân trước giờ tiên đoán điều không sai, chắc là có người muốn tấn công
[Mộc linh sơn]♦[Myobokuzan], để tôi đi cho người báo cho hai vị thần giả biết
, còn có tăng cường phòng bị trên núi.”
Fukasaku khẩn trương chạy đi chuẩn bị mọi thứ, hắn tin Gamamaru không phải là
tùy tiện mơ thấy như vậy.
Lúc này Gamamaru cũng đang ôm chặt lấy cái mũ trên đầu mình, nó biết mình bị
cốc đầu là việc không thể tránh khỏi.