Đại Gia Đình Brock! Hai Hình Thức Khiêu Chiến Đạo Quán!


Người đăng: Sirius

Tuy kết quả là tất cả Onix đều mất sức chiến đấu nhưng mọi người đều vui mừng,
những người biết được thiên phú là vui nhất, còn những người chưa biết được
thì cũng không buồn, dù sao cũng được tham gia một nghiên cứu khoa học, hợp
tác cùng một vị nghiên cứu sinh của giáo sư Oak chứ chẳng đùa, hơn nữa sau này
đợi đến lúc Dark hoàn thành nghiên cứu về Onix rồi, họ còn phải nhờ xem xét
dùm nữa nè, ai dám không vui chứ.
Cả đám người nói chuyện vui vẻ một lát thì đã đến thời gian kết thúc huấn
luyện buổi sáng, mọi người cũng đều tản ra làm việc của mình. Dark thì theo
chân Brock và Forrest đến nhà của họ.
“Anh Dark, anh giỏi quá đi” Hai mắt Forrest tiếp tục ứa lên những vì sao,
Brock cảm thấy hơi ác hàn. Dark thì ngượng ngùng không thôi, dù sao cũng đã
đánh mất sức chiến đấu của đám Onix, đôi bên đều có lợi, bây giờ lại nhận được
lời khen thì hơi ngại nha.
“May mắn thôi Forrest, nghiên cứu khoa học không phải lúc nào cũng thành công
như vậy đâu, anh luôn trong tư thế sẵn sàng chấp nhận thất bại mà” Dark khiêm
tốn nói.
“Nhưng thực tế thì anh đã thành công mà” Forrest tiếp tục ứa các vì sao. Dark
cảm thấy rất là bất đắc dĩ: “Mẹ nó chứ, ngươi là con trai, việc gì mắt cứ phải
ứa các vì sao như vậy hả, rất ác hàn đi nha, đó là skill chuyên môn của
Takeshi và Misty được không, không lẽ ở thế giới này Brock đã truyền lại skill
này cho Forrest à” Hắn thầm mắng.
Dọc đường, Forrest cứ hỏi linh tinh hết về quá trình lữ hành, xong lại nhảy
qua tâm tư tình cảm rồi lại bay qua pokemon thiên phú bla…bla… làm Dark ứng
phó mệt thấy mẹ.
Brock ở bên cạnh cười đểu. “Cười, cười cái bép á” Dark chửi thầm.

Không lâu sau đó, ba người đã đến nhà.
“Trong vườn, bên trái là một người phụ nữ trạc 35 tuổi đang tưới cây, còn con
Geodude cũng theo sau phụ giúp.
Phía bên kia là một người đàn ông chừng 40 tuổi, tóc xồm y hệ Brock và
Forrest, đang lau chùi một con Steelix.
Không cần giới thiệu Dark cũng biết đó là Flint, cha của hai thằng nhóc.
“Dark, đi theo tớ” Brock nói xong liền dẫn Dark tới chỗ cha mình, Forrest cũng
theo ở đằng sau.
“Cha, xem con dẫn ai về đây này” Brock hô to.
“Brock hả, dẫn bạn vào nhà đi con, ta đang bẩn lắm, tí nữa ta vào” Flint nói
vọng ra
“Vậy mình vào nhà trước đi Dark, mình sẽ giới thiệu mấy đứa em của mình với
cậu”
“Tốt thôi, mình rất vinh hạnh, mình từng nghe kể gia đình cậu có rất nhiều anh
em đúng không” Dark biết rồi còn cố hỏi
“Khà khà, không nhiều, mới mười anh em thôi, cha mẹ tớ đang lên kế hoạch cho
đứa thứ mười một hahaha” Brock cười lớn.
“Cũng chẳng hiểu sao mẹ cậu sinh nhiều như thế mà vẫn cân đối như vậy, có bí
quyết gì không, khi nào cậu hỏi mẹ rồi lén nói cho tớ, tớ sẽ hậu tạ” Dark lộ
vẻ mặt bỉ ổi.
Brock vẻ mặt giả vờ nghiêm túc: “Để làm gì?”
“Để truyền cho vợ tương lai của tớ chứ gì nữa” Dark xoa xoa tay.
“Hờ, hờ, khi nào tớ hỏi dùm cho, nhớ hậu tạ đấy” Brock tỏ vẻ sẽ giúp đỡ
“Yên tâm, hứa mà” Dark một bộ cứ yên trí ta đây là chính chân quân tử.
“Được rồi, đây là chín đứa em của tớ, Forrest thì cậu biết rồi, còn lại từ
trái sang phải là
Salvadore, Yolanda, Tommy, Cindy, Suzie, Timmy, Billy và Tilly”
“Mấy đứa, lại đây, nói chào anh Dark coi nào” Brock vỗ vỗ tay gọi mấy đứa
nhóc.
“Chào anh Dark ạ” Tám đứa nhóc đồng thanh, “Mẹ nó, quá mà đồng đều đi chứ”
Dark mắng thầm.
“Chào các em” Dark chào lại, lễ nghi cơ bản là không thể thiếu được.

Không lâu sau, Flint đã vào nhà.
“Cháu chào chú ạ”
“Dark hả, ta nghe lão Oak kể về cháu hơi nhiều đấy” Flint nói
“Hì hì” Dark gãi gãi đầu, dù sao được người ta khen cũng ngại không phải.
“Đây là mấy món đồ mà giáo sư gửi cho cháu nè” Flint lấy ra một cái thùng cát
tông đưa cho cậu bé.
“Cháu cám ơn chú nhiều ạ” Dark lễ phép thưa.
“Ừm, tiếp theo cháu có dự định khiêu chiến Đạo Quán không?” Flint hỏi
“Dạ có chứ ạ, nếu đã đến đây rồi mà không khiếu chiến sao được, dù thua cháu
cũng phải thách đấu” Dark cười.
“Tốt lắm thua thì thua nhưng nhuệ khí không thể mất, Brock con nhớ đón tiếp
bạn chu đáo nhé” Flint khen rồi quay sang dặn dò Brock.
“Hì, tiếp đón thì được nhưng chuyện khiêu chiến thì cha phải tự ra tay rồi”
Brock cảm thấy không tiện nói, đây cũng là lần đầu cậu cảm thấy không có phần
thằng trước một người bạn cùng tuổi cho dù có dùng toàn lực, như Red và Green
đi nữa thì cậu thua bởi vì quy củ của Đạo Quán thôi.
Phải biết rằng, theo điều luật quy định về thách đấu giành huy hiệu ở Kanto,
tất cả các Đạo Quán ở đây đều phải sử dụng pokemon với sức chiến đấu tương
đương một pokemon bình thường cấp Quán Chủ (tương đương lv35-50, đã giải thích
ở chương 10).
Giờ thì mọi người hiểu lý do tân huấn luyện gia vẫn có thể thắng được Đạo Quán
dù chỉ mới đi lữ hành vài tháng.
Nếu cần lý giải thì nó đơn giản là vì nếu họ nắm trong tay 1 pokemon Thủ lĩnh
cấp bậc Tinh Anh thôi (20-35x1.25) thì đã có đủ điều kiên để chiến thắng Đạo
Quán, chứ chưa nói đến Vương Giả.
Lẽ dĩ nhiên đây không phải sức mạnh thật sự của một Đạo Quán, ví như Flint,
Quán Chủ của Đạo Quán Pewter chẳng hạn, ông không phải là một người quá mạnh
trong số các Quán Chủ chính thức vùng Kanto.
Thế nhưng chỉ riêng bề ngoài, Flint nắm giữ ít nhất ba con Vương Giả cấp độ
Quán Chủ đỉnh cấp. Điều đó có nghĩa là sức chiến đấu của ông nếu được xếp hạng
có thể đạt đến mức Quán Quân cấp.
Chưa kể là Quán Chủ bao giờ cũng có át chủ bài, nếu không đủ mạnh thì không
thể đảm nhiệm vai trò trưởng một Đạo Quán được.
Hằng năm tiền lương của Liên mình cấp phát là dư dả để nuôi sống đại gia đình
của mình và một đội 12 pokemon tiêu chuẩn, chắc chắn họ sẽ không nuôi một kẻ
ăn không ngồi rồi.
Quy định trên chỉ nhằm vào các huấn luyện gia bình thường, tạo điều kiện cho
họ có thể tham gia Đại Hội Thạch Anh.
Chân chính thiên tài sẽ không thèm một điểm lợi lộc này, cho nên còn một điều
quy tắc khác được áp dụng.
Nếu một khi Quán Chủ cho rằng huấn luyện gia thừa sức giành được huy hiệu, họ
có thể cho huấn luyện gia một cơ hội được khiêu chiến người mạnh nhất Đạo Quán
– Quán Chủ, thực lực sẽ không giới hạn ở cấp Quán Chủ nữa, lẽ dĩ nhiên dù
thắng dù thua thì huy hiệu đều cầm chắc trong tay, nếu thắng thì họ sẽ nhận
được phần thưởng cao nhất của đạo quá Huy Hiệu Thực Thụ.
Khác với huy hiệu thông thường chỉ dùng làm điều kiện tham gia đại hội, Huy
Hiệu Thực Thụ mới là huy hiệu chân chính nó là bằng chứng cho việc một huấn
luyện gia đã chân chính chiến thắng được người mạnh nhất Đạo Quán. Mỗi Đạo
Quán đều chỉ có một Huy Hiệu Thực Thụ, nghe đồn, mỗi huy hiệu thực thụ đều
mang trong mình một sức mạnh thần bí, chúng đều được Liên Minh sử dụng kim
loại hiếm lấy từ thiên thạch ngoài hành tinh, kim cương rạch cũng không xước.
Điều này là vô cùng vinh dự đối với một huấn luyện gia, nhưng lại là ác mộng
với một Quán Chủ, mất đi Huy Hiệu Thực Thụ đồng nghĩa với việc họ có khả năng
mất đi tư cách làm trưởng Đạo Quán. Số phận của họ hoàn toàn được quyết định
bởi người chiến thắng.
Người nắm giữ Huy Hiệu Thực Thụ được quyền chọn một trong hai quyền lợi sau:
Thứ nhất, tiếp tục nắm giữ Huy Hiệu Thực Thụ, ở lại Đạo Quán và trở thành Quán
Chủ, được hưởng lương từ Pokemon Liên Minh.
Thứ hai, trao trả huy hiệu cho Quán Chủ, họ sẽ không làm Quán Chủ nhưng sẽ
được ghi tên lên bia đá tưởng niệm của Đạo Quán như minh chứng cho sức mạnh
của mình, đồng thời họ được quyền yêu cầu một bảo vật hoặc tiền mặt tương
đương với một phần ba lương một năm của Đạo Quán đó, số tiền đó được trích từ
phía Quán Chủ.
Ngoài ra còn một đầu quy tắc dành cho người Quán Chủ, đó là nếu để thua 3 lần
trong một năm, anh sẽ bị sa thải. Đó là luật thép, giúp tránh việc mưu đồ
chuộc lợi, thông đồng với huấn luyện gia để làm bậy.

Do đó, đây là một trận chiến thực thụ, Quán Chủ sẽ không nhường. Hình thức này
giúp những thiên tài huấn luyện gia sớm tiếp xúc với cấp cao sức chiến đấu của
liên minh, cho họ một hướng để phấn đấu, tất cả đều được liên minh tính toán
kỹ lưỡng.
Hãy thử tưởng tượng, nếu một huấn luyện gia thiên tài, họ có dư sức để lấy huy
hiệu, thì những trận chiến dễ dàng sẽ làm mài mòn đi đấu chí của họ, chỉ khi
có thắng có bại mới có thể đạt đến hiệu quả rèn luyện tốt nhất, phải nói rằng
liên minh đã rất dụng tâm khi đưa ra điều quy tắc này.


Pokemon Dark - Chương #15