Satoshi Khiêu Chiến.


Người đăng: shaman

“Nhìn gì thế? Đi thôi, mau tỉnh lại đi.”

Đột nhiên, Kaito giơ lên hai tay bế nàng theo kiểu ôm công chúa, mặc cho Erika
kêu la thế nào, hai mắt đột nhiên phát lên ánh sáng màu lam nhạt, sau một
giây, hai mắt của Erika trở nên tối sầm đi.

“Đây là…”

Hai mắt lim dim mở ra, nhìn thấy Gloom đang vui vẻ một bên kêu lên, xung quanh
vẫn còn thiêu đốt ngọn lửa, Erika không khỏi cười khổ: “Thì ra là mơ. Ta còn
tưởng Kaito sẽ cứu ta chứ.”

“Cô nói gì vậy. Mau thu Gloom vào pokeball đi.”

Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh trầm tĩnh đánh thức nàng, Erika vội vàng
quay đầu lại thì thấy Kaito đang đứng trước mặt, bên cạnh là con Machop trong
trận đấu đạo quán đang dọn dẹp đồ cản đường.

“Kaito…” Nhìn Kaito, Erika có thể nói là cảm xúc ngỗn ngang, không biết nói
như thế nào, không ngờ trong giấc mơ hắn tới cứu mình mà ở ngoài đời hắn cũng
tới cứu mình, không biết phản ứng của mình đối với người nam sinh cùng tuổi
này nên như thế nào đây.

Nhưng Erika cũng phản ứng rất nhanh, nhớ tới câu nói khi nãy của Kaito, vội
vàng lấy ra pokeball thu hồi Gloom trở về pokeball đi, sau đó cả hai người
nhanh chóng hướng về cửa chính đi tới.

“A…!” Đột nhiên, Erika đau đớn kêu lên, cả người không khỏi khụy xuống, là vết
thương bị cây cột đè khi nãy bây giờ phát tán khiến cho chân của nàng đều sưng
đỏ cả lên.

“Nào, đi thôi. Để tôi giúp một tay.” Bên cạnh, Kaito thấy cảnh này, liền giơ
tay lên trước mặt Erika.

“Ừm…ừm…” Đỏ mặt cuối đầu, Erika vẫn còn lẫn lộn với giấc mơ trong mộng không
biết thực hay mộng, giơ tay lên trước mặt nắm lấy cánh tay của Kaito, đồng
thời Kaito cũng thừa thế ôm ngang Erika theo kiểu công chúa.

Nằm trong ngực hắn cảm nhận lòng ngực không mấy lớn nhưng lại đang che chở
nàng, Erika phảng phất có thể cảm nhận được từng nhịp tim đập trong người
Kaito, lại nghĩ tới tư thế ôm ấp của hai người bây giờ, khuôn mặt bất giác trở
nên đỏ chót.

“Em xin lỗi chị Eriko, tất cả đều là lỗi của em khi đã để đội hỏa tiễn lừa
mình.”

Sau khi giải cứu Erika xong, bên ngoài đạo quán, ba bóng người hì hục chạy
tới, dẫn đầu là một thiếu niên mặc áo khoác xanh, nón đỏ mới con Pikachu đặc
trưng bên cạnh, hai người khác một người thiếu nữ có tóc màu cam và một người
nam sinh khác thì da hơi ngâm, hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

Đúng là nhóm của Satohshi rồi, hai người kia thì là Takeshi và Kasumi, lúc nãy
xảy ra đám cháy nhóm của họ cũng rất phối hợp hỗ trợ.

“Không sao đâu, mọi người trong đạo quán cũng không sao mà, hơn nữa nghe nói
trong lúc đạo quán bị cháy em cũng ra sức rất lớn.” Thấy Satoshi có vẻ buồn bã
tự trách, Erika mỉm cười nói.

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu.”

“Vâng, cảm ơn chị.”

Cuối cùng Satoshi cũng không còn vẻ tự trách nữa, thả lỏng nói một tiếng cám
ơn, đúng lúc này thì Satoshi vừa vặn thấy Kaito bên cạnh, mở miệng:

“A, còn anh đây là?”

“Xin chào, tôi là Kaito! Đúng rồi, Erika, xin lỗi nhé, bạn tôi có vẻ không tới
khiêu chiến đạo quán rồi. Tôi còn có chút chuyện, tạm biệt nhé.”

Liếc nhìn Satoshi một cái, cuối cùng Kaito vẫn bỏ ý định chào hỏi, nói với
Erika vài câu liền xoay người rời đi hiện trường.

“Người gì đâu mà đáng ghét quá! Cậu chào hỏi anh ta còn không thèm đáp lại
nữa.”

Bên cạnh Kasumi nhìn bóng lưng Kaito có chút khó chịu nói, mà Takeshi ở bên
cạnh thì lắc đầu nói: “Không tới mức đó đâu, chắc anh ấy có việc gì đó nên đi
trước. Anh ta cũng rất tốt đấy.”

“Cậu có vẻ thân thiết với anh ta quá nhỉ?!”

“Uh, thì anh ấy cũng cho tớ biết nhiều thông tin về pokemon ở vùng khác mà.
Hơn nữa anh ta cũng là nhà huấn luyện đấy.”

“A! Anh ấy là nhà huấn luyện ư?” Satoshi vừa nghe tới nhà huấn luyện thì liền
nổi máu hưng phấn không nhịn được, chỉ cần nhắc tới chiến đấu là Satoshi đều
hứng thú cả.

“Đúng vậy. Cậu ấy đã lấy được huy hiệu cầu vồng của đạo quán. Đây này,
Satoshi, đây là huy hiệu cầu vồng. Em hãy nhận lấy nó.” Erika cười nói, từ
trong người lấy ra một cái huy hiệu giống cái của Kaito đưa cho Satoshi.

“Ơ…nhưng mà…”

“Không sao. Em đã đánh thắng chị rồi mà, hơn nữa những con pokemon ở đạo quán
đều công nhận em, điều đó là được rồi.”

“Vâng…cảm ơn chi.”

“Ha! Tớ nhận được huy hiệu cầu vồng rồi!”

“Hừ. Đồ ngốc.”

Hôm sau, trong trung tâm pokemon…

Kaito đã sửa soạng xong trang bị định rời khỏi, đột nhiên trước mặt hắn xuất
hiện một tên nhóc con trên vai có một con Pikachu chặn đường lại, đúng là
Satoshi.

“Có chuyện gì thế?” Kaito hơi khó hiểu nhìn tên trước mắt này, đột nhiên lại
lao ra chặn đường vậy.

“Nghe nói anh đã chiến thắng thu được huy hiệu cầu vồng phải không? Chúng ta
cùng đấu một trận như thế nào!”

“Thi đấu pokemon ư?”

“Đúng vậy!”

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Kaito, Satoshi khí thế mười phần nói, làm một tên
tân binh, hắn rất kiêu ngạo và nhiệt huyết, không có khí thế trầm ổn của những
thời kì sau.

“Satoshi, đồ ngốc, cậu chạy đi đâu thế hả?”

Phía sau hắn, Kasumi với Takeshi cũng vừa vặn nghe được lời khiêu khích của
Satoshi, Kasumi phản ứng trước vội vàng răn dạy hắn, mà Takeshi thì trầm mặc
yên lặng đứng một bên.

Nhìn đội hình ồn ào trước mắt này, Kaito suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng
nói: “Cũng được. Chúng ta cùng đấu một trận 6 vs 6 thế nào?”

“Thấy chưa! Làm gì có việc người ta lại đồng ý…Cái gì!!”

Kasumi vừa nói được nữa chừng liền ngạc nhiên há hốc mồm, mà Satoshi nghe thế
thì cười to nói: “Thế nào, tớ đã nói rồi mà.”

Trong sân đấu đằng sau trung tâm pokemon…

Lúc này hai người đã đứng trên sân đấu đối lập nhau, mà xung quanh cũng ngồi
lẻ tẻ vụn vặt mấy người, bởi vì bình thường những sân tập này dành cho nhà
huấn luyện thi đấu với nhau cho nên cũng không ít người tới quan sát, đương
nhiên là có cả hai người đồng bạn của Satoshi nữa rồi.

“A!! Không biết ai sẽ thắng nữa.” Nhìn bầu không khí khẩn trương của sân đấu,
Kasumi tính cách tương đối hoạt bát sáng sủa cho nên khá là không chịu được
loại không khí này.

“Không biết. Tư liệu của đối phương quá ít, không rõ sẽ sử dụng pokemon gì, có
khả năng là pokemon của những vùng khác, nhưng từ dáng vẻ thành thục của cậu
ta tới xem. Lần này tỉ lệ thua của Satoshi rất cao.” Một bên Takeshi khoanh
tay lại bình luận, thực lực của Satoshi thế nào hắn biết rõ, nhưng còn Kaito
mặc dù có thảo luận rất hợp nhau nhưng vẫn chỉ là một con dấu hỏi, cho nên tỉ
lệ thua của Satoshi tương đối cao.

“Takeshi, có thể nhờ cậu làm trọng tài không?” Một bên Kaito hỏi, mà Satoshi
cũng không phản ứng gì, đương nhiên là đồng ý, cho nên Takeshi trở thành trọng
tài của trận đấu này.

Đứng ở giữa sân, Takeshi được nhờ làm trọng tài giơ lá cờ lên nói: “Bây giờ
tiến hành trận đấu pokemon 6 vs 6 giữa nhà huấn luyện Satoshi và Kaito, hai
bên bên nào thua hết toàn bộ pokemon sẽ xem như thua trận.”

“Lên nào Pidgeotto!” Satoshi ném ra quả pokeball đầu tiên của mình, đồng thời
Kaito cũng thả ra con pokemon đầu tiên: “Machop !”

Xoẹt!

Ánh sáng tản ra, thân thể màu xám thấp bé cường tráng xuất hiện, nó là tiên
phong của Kaito, mà một bên khác pokemon của Satoshi là Pidgeotto.

“Trận đấu bắt đầu!” Nhìn thấy hai bên đã thả ra con pokemon đầu tiên của mình,
Takeshi lập tức la lên.

“Pidgeotto Quick Attack !” Satoshi hăng hái khí thế giành trước ra lệnh.

Phát ra ánh sáng bạc trắng, Pidgeotto đập hai cánh liên tục hóa thành áng sáng
lao tới, tuy nhiên, đối diện trước đòn tấn công của Pidgeotto, Machop vậy mà
vẫn không có phản ứng gì cả.

“Machop ngữa người ra sau.”

“Cái gì!”

Đợi tới khi Pidgeotto đã sắp đâm sầm vào rồi, đột nhiên Machop cong một góc
180 độ bẻ người ra sau, không chỉ Satoshi ngạc nhiên mà ngay cả người xem bên
ngoài của kinh ngạc. Chỉ riêng Takeshi phản ứng lại trước nhất, giật mình hô
lên:

“Không ổn rồi.”

Đang lúc chiêu Quick Attack sượt qua đối diện song song với nữa người, con
Machop đột ngột vung tay trái lên nắm chặt lấy một chân của Pidgeotto, tay còn
lại lóe lên ánh điện quang sáng chói lập lòe.

Ầm!!!

Tiếng nổ mạnh ầm vang lên, Thunder Punch trong nháy mắt đánh trúng vào người
Pidgeotto, bởi vì một chân đã bị cầm chặt lại cho nên không thể tránh thoát
được, thân thể bởi vì bị chấn động đánh văng lên trời cao.


Pokemon: Chiến Đấu Tột Cùng - Chương #32