Người đăng: shaman
Sau khi thu phục Machop, Kaito ở lại trong rừng một vài tiếng để khôi phục
thương thế cho nó rồi mới tiếp tục hành trình tới thành phố Tamamushi.
Hôm sau…
“A! cuối cùng cũng đến thành phố Tamamushi rồi, nơi này đúng là một đô thị
lớn, so với những thành phố mình tới trước kia còn lớn hơn.” Kaito có chút tò
mò không ngừng nhìn cảnh sắc xung quanh, khắp nơi đều là nhà lầu sắt thép chọc
trời, người đi tấp nập, hơn nữa trong không khí đường phố còn thỉnh thoảng
truyền tới hương thơm ngát của đủ loại nước hoa.
Nhanh chóng đi tới trung tâm pokemon, ở giữa một thành phố lớn thế này, việc
tìm kiếm khá khó, cũng may lầ có bản đồ thành phố, hơn nữa cộng với kiến trúc
mang tính đặc trưng tiêu biểu của trung tâm pokemon, Kaito rất nhanh đã tìm
tới được trung tâm pokemon.
“Làm phiền cô nhé Joy-san.”
“Khong cần như thế. Đây là nghĩa vụ của tôi mà.” Vẫn như cũ đáp lại lễ phép, y
tá Joy liền mang theo pokeball của hắn đặt trên khay đưa cho Chansey đẩy đi.
Sau một lát, sáu con pokemon đều đã được khôi phục sức khỏe toàn diện rồi
Kaito mới rời khỏi trung tâm pokemon, nhưng hắn không vội di khiêu chiến đạo
quán, khó lắm mới đi tới một thành phố lớn như thế, không tận tình đi dạo sao
được.
Dọc theo con đường, Kaito không ngừng quan sát những cái mới lạ ở xung quanh,
nhưng rất nhanh hắn phát hiện, ở thành phố Tamamushi này ngoài trừ nước hoa
ra, có lẽ không có thứ gì đặc sắc khác, tuy nhiên Kaito vẫn cứ đi tham quan
vài vòng trong thành phố, kem của thành phố này cũng rất ngon, dọc đường hắn
không ngừng mua các loại kem thử hương vị, đều rất thơm rất ngon.
Đột nhiên, Kaito dừng lại trước một cửa hàng nước hoa lớn, xuyên qua cửa kính
có thể thấy một vị nhân viên bán hàng đẹp đẽ đang đề cử nước hoa cho khách
hàng.
Leng keng! Leng keng!
Âm thanh mở cửa vang lên, Kaito đẩy cửa đi vào tiệm nước hoa lập tức đưa tới
sự chú ý của người trong tiệm, dù sao cách ăn mặc của hắn cũng hơi quái quái,
nhưng mà phản ứng lại, một vị thiếu nữ tóc xanh ngắn từ giữa đi tới, mở miệng
hỏi: “Chào mừng quý khách, không biết ngài muốn mua loại nước hoa gì?”
“Không, xin hỏi cô là chủ đạo quán Tamamushi, Erika phải không? Xin lỗi nhưng
tôi muốn khiêu chiến đạo quán.”
Nghe câu hỏi của Kaito, Erika sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười nói:
“Cậu là người muốn khiêu chiến phải không? Đáng tiếc xin lỗi hôm nay tôi không
thể đáp chiến được, chúng ta hẹn ngày mai nhé.”
“Vâng sao cũng được.” Kaito gật đầu nói, đối với hắn trước sau khiêu chiến đạo
quán cũng không có vấn đề gì, đã trong tiệm nước hoa hẳn cũng phải mua sắm một
phen nước hoa cho mẹ và Hikari mới được.
Sau khi lựa chọn hai bình nước hoa thơm ngát cho bao bọc lại, sau đó mang tới
công ti vận chuyển Sinnoh đưa địa chỉ nhà mình để gửi tới cho mẹ và Hikari đi.
Kaito nhớ kĩ ở thành phố Tamamushi có một sòng bạc rất tuyệt, bên trong thắng
không chỉ đạt được tiền tệ mà còn có thể trao đổi các vật phẩm và pokemon mình
muốn, phần quà lớn nhất là một con pokemon bí ẩn.
Loay hoay vài vòng hỏi cư dân của thành phố Tamamushi, Kaito cuối cùng cũng
tìm thấy được sòng bạc đó. Sau khi đổi tiền trò chơi hắn quyết định đầu tiên
muốn thử là Slot Machine.
Ngồi trước máy, Kaito cất tiền vào trong một cái hộp đựng, sau đó lần lượt rút
ra một đồng xu bỏ vào trong máy, Kaito híp hai mắt lại, lúc này nếu có người
chú ý sẽ phát hiện đột nhiên trong mắt hắn tỏa ra đường viền ánh sáng màu lam
nhạt.
Đây là siêu năng lực của Kaito, nhưng thay vì gọi nó là siêu năng lực hắn
thích gọi nó là tinh thần lực hơn, trong mấy ngày luyện tập này hắn phát hiện
năng lực của hắn so với người siêu năng lực bình thường còn có nhiều tác dụng
hơn, không chỉ có thể dùng ý chí để di chuyển đồ vật, có thể đọc được nội tâm
sinh vật, có thể dùng tinh thần để quan sát xung quanh, phạm vi so với dùng
mắt thường còn rộng hơn gấp đôi, và còn có thể có nhiều năng lực khác nữa
nhưng bây giờ Kaito chỉ phát hiện bấy nhiêu thôi.
Đối với năng lực đọc tâm người khác, năng lực này nói mạnh không mạnh, nói yếu
không yếu, bởi vì sử dụng năng lực này còn phải dựa vào đối tượng nào là mục
tiêu, nếu mục tiêu mạnh hơn người dùng hoặc nhạy cảm thì sẽ phát hiện được, và
ngược lại nếu yếu hơn thì càng dễ bị đọc được suy nghĩ, lần trước Kaito cũng
bởi vì Persian bị thương mới có thể đọc được loang thoáng suy nghĩ của nó.
Còn năng lực còn lại, đó là dùng tinh thần lực của mình quan sát xung quanh,
Kaito phát hiện sử dụng loại năng lực này để “nhìn” so với bằng mắt không
những phạm vi rộng, hơn nữa có thể nhìn thấy cả những chi tiết rất nhanh và bé
không đáng kể nữa.
Siêu năng lực này rất có tác dụng trong chiến đấu, có thể nắm bắt được từng
động tác chi tiết của pokemon đối thủ một cách rõ ràng hơn, nhưng mà bây giờ
lại bị Kaito mang ra để gian lận máy đánh bạc.
Kỳ thật loại máy móc này chơi nói dễ thì dễ nói khó thì khó, nó xoay đều có
quy luật cả, chỉ cần tinh mắt hơn nữa chơi lâu thành quen có thể dễ dàng bắt
lấy các quy luật nhỏ bé đó.
Lúc này nhìn thực ra giống Kaito đang dùng mắt để quan sát nhưng thực chất hắn
đang dùng tinh thần lực của mình để quan sát các ô di chuyển xoay tròn liên
tục trên màn hình, bằng vào tinh thần lực của mình, trong mắt Kaito, các ô di
chuyển đó rõ ràng chậm chạp vô cùng, có thể dễ dàng chọn trúng lắm.
Sau vài phút không ngừng thắng lớn, số tiền của Kaito liên tục chất thành đống
như núi vậy, xung quanh không ít người đều đã vây lại xung quanh không ngừng
truyền miệng, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Mà từ đằng sau, một người quản lí nghe nhân viên báo cáo có chuyện mới chạy
tới, khi nhìn thấy Kaito cùng chồng tiền xu như núi chất bên cạnh hắn, cái mồm
của hắn há ngoạc ra không thể khép lại được luôn.
…
Từ trong phòng chơi đi ra, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên cùng với
quản lí, Kaito liền không nhịn được vui vẻ, kem trong tay liếm cũng nhanh hơn.
Số tiền mà hắn thắng được lên tới hơn một triệu, không bị quản lí chú ý tới
mới là lạ, sau khi kiểm tra xong xác nhận Kaito không có gian lận, tổ chức
phòng chơi không những không trừng phạt hắn mà còn bồi thường một khoản quà
tặng tự chọn nữa.
Ngoài trừ phần thưởng cao nhất là một quả pokeball thần bí ra, Kaito còn lấy
thêm ba quả cầu Great ball, hai quả Heavy ball, cùng với một cái Metal coat.
Ra khỏi phòng chơi, Kaito không vội thả ra con pokemon mà trở lại trung tâm
pokemon, mở máy thông tin liên lạc xuyên lục địa kết nối với nhà mình.
“A, chào Kaito, lâu rồi không thấy con liên lạc đấy.” Trong màn ảnh, mẹ Ayako
có chút giận dỗi nói.
“Vâng mẹ, bây giờ con đang ở thành phố Tamamushi ạ. Dạo này bận rộn cho nên
không có thời gian liên lạc. Mẹ và Hikari vẫn khỏe chứ.” Đối mặt với mẹ mình,
Kaito không dám chần chờ, lập tức đánh trống lãng nói.
“Ừ, mẹ và Hikari vẫn ổn, trừ việc nó cứ oán trách tại sao con không gọi cho nó
mãi. Nào, bây giờ có thể vào vấn đề chính rồi chứ, con đừng chỉ nói với mẹ là
gọi lại chỉ nói như thế.” Thấy Kaito đánh trống lãng nói nhưng Ayako không oán
trách, mở miệng nói.
“Vâng mẹ, chuyện là con đang có vượt qua sáu con pokemon cho nên con định gửi
Zoroark và Mismagiusi về nhà mình.” Đúng vậy, bởi vì trên tay đã quá sáu
pokemon cho nên Kaito mới liên hệ với mẹ Ayako để gửi Zoroak Mismagiusi trở
về, đối với huấn luyện của hai bọn nó đã sớm kết thúc rồi, thay vì điên cuồng
dồn ép luyện tập ở giai đoạn này cần nhất là sự lĩnh ngộ.
Mà Kaito cũng không lo lắng việc mẹ Ayako không chăm sóc được nó, phải biết
trước kia mẹ cũng từng là một nhà huấn luyện, bây giờ về hưu rồi việc làm
chính là chăm sóc pokemon được gởi, tay nghề cũng rất cao.
“Zoroark?”
“À, Zoroark là hình thái tiến hóa của Zorua đó mẹ. Nó cùng với hình dạng trước
của nó là Zorua một pokemon ở vùng Unova đó.”
“Thế à, ra là Zorua của con tiến hóa rồi ư? Pokemon vùng Unova mẹ không rành
lắm nhưng con cứ gửi tới đây đi, lâu rồi mẹ cũng không được gặp nó, chắc
Hikari cũng nhớ nó lắm. Mẹ cũng phải nhìn một chút hình thái mới của nó mới
được.”
“Vâng, để con gửi.”
Đặt pokeball lên thiết bị vận chuyển, trong nháy mắt bằng vào tốc độ của mắt
thường có thể nhìn thấy, quả pokeball dần dần hóa thành ánh sáng tan biến mất
trong thiết bị, mà trên màn ảnh, Ayako cũng lần lượt cầm lấy hai quả pokeball
quơ quơ trước mặt hắn.
“Mẹ lấy tiếp được nó rồi. Tiếp theo con cứ yên tâm khiêu chiến đạo quán đi, cứ
để việc chăm sóc pokemon cho mẹ. Đảm bảo con sẽ không thất vọng đâu.”
“Vâng, con cảm ơn.”