Siêu Năng Lực.


Người đăng: shaman

“Đây là đồng bạn mới của chúng ta, mặc dù lúc nãy có tranh chấp nhưng mọi
người hãy làm hòa nhé.”

Trở về lều trại, việc đầu tiên Kaito làm là thả chúng pokemon ra giới thiệu
với nhau để tránh sau này có chuyện xích mích, nhưng những con pokemon của
Kaito đều là đám hiếu chiến quái đản thôi, chỉ có Persian là cười chào hỏi với
nó, còn Beedrill thì suýt chút nữa đã nổi khùng lên khi nhìn thấy kẻ trộm thức
ăn của mình, để Kaito phải chuẩn bị một phần mới cho nó nó mới yên trở lại.

Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc yên ổn, mặt trời dần dần lặng xuống ở phía
tây để cho mặt trăng lên thay thế mình tỏa sáng trong đêm đen này.

Dưới ánh trăng, Kaito nằm dựa trên một cành cây ngắm nhìn ánh trăng tỏa sáng
trên trời cao, để cho ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào mặt hắn, bên cạnh đó Zoroark
cũng đang yên lặng thưởng thức cảm giác yên tĩnh khó được này.

Ngắm nhìn mặt trăng, Kaito lại bất giác nghĩ tới quang cảnh hồi sáng khi đang
chiến đấu với Persian, hắn rõ ràng đã nghe thấy tiếng lòng của nó, Persian
không muốn bị thu phục như một kẻ đầu hàng, nó muốn bị đánh bại, chân chính
đánh cho nó không thể phản kháng được mới bị thu phục, cho nên lúc đó Kaito
mới không có tung pokeball ra mà cứ ra lệnh cho Zoroark tấn công.

Loại năng lực này là gì Kaito không biết, nhưng hình như nó có mối liên hệ với
âm thanh vỡ khóa trong người hắn lúc đang bị Natsume dùng siêu năng lực trói
buột, lúc đó hắn không có để ý nhưng bây giờ xem ra đây chính là thứ đã thoát
khỏi trói buột, là siêu năng lực của hắn!

“Là siêu năng lực ư? Thử xem.” Lẩm bẩm nói, Kaito thử xoay qua xoay lại tìm
mục tiêu, rất nhanh hai mắt của hắn khóa vào một hòn đá nhỏ cách đó không xa.

“Bay lên.” Trong lòng không ngừng nghĩ như vậy, hai mắt hắn càng không có mất
tập trung chút nào, cực kì chăm chú nhìn vào hòn đá đó.

Sau mấy phút mà hòn đá đó vẫn không thể di chuyển theo ý muốn của mình, Kaito
hơi có chút thất vọng muốn thu hồi tâm tình lại, đột nhiên trong khoảng khắc
đó, bên trong người hắn xuất hiện một loại lực lượng huyền bí vô cùng, đồng
thời hai mắt hắn phát ra ánh sáng màu lam nhạt rất giống khi Natsume sử dụng
siêu năng lực.

Mà trong lúc này, Kaito chỉ cảm thấy bộ não của mình được phóng đại lên vô số
lần, hắn có thể cảm giác được có một bàn tay vô hình đang nghe theo sự chỉ dẫn
của mình cầm lấy hòn đá lên, đó là một loại cảm giác cực kì hư vô nhưng lại
rất đáng chân thật, hòn đá phát ra ánh sáng màu lam run rẩy bay lên, lấy tốc
độ như rùa bò hướng về phía bàn tay của hắn bay tới.

“Graaa~”

Dụi dụi mắt, Zoroark còn có chút không tỉnh giấc mở mắt, nó vốn đang ngủ đột
nhiên cảm nhận được một loại rung động kì lạ, vừa mới mở mắt ra đập vào mặt nó
là hình ảnh Kaito đang sử dụng siêu năng lực bên trong của mình, há hốc mồm,
Zoroark giật mình gần như không tin vào đôi mắt đang chứng kiến.

Lộp bộp ~~ Lộp bộp ~~

Hòn đá nhỏ run rẩy cuối cùng cũng rơi xuống lòng bàn tay của Kaito, nắm chặt
lấy hòn đá mà hắn thầm hưng phấn trong lòng, không ngờ mình cũng sẽ có siêu
năng lực đấy.

“Lúc trước ta cũng không phát hiện trong thân thể mình có siêu năng lực gì cả,
nhưng tại sao hôm nay chiến đấu với Persian lại đột nhiên xuất hiện đây. Khoan
đã! Có khi nào là do Natsume không!?”

Đang suy nghĩ, Kaito đột nhiên nhớ tới chuyện xuất hiện tiếng vỡ khóa khi đang
bị trói buột bởi siêu năng lực, có lẽ chính lần đó mà siêu năng lực của
Natsume đã quá mạnh sinh ra phản ứng cộng hưởng để đánh thức siêu năng lực ẩn
núp bên trong cơ thể của hắn, để nó có cơ hội thoát khỏi trói buột.

Nhưng mà có lẽ cách thức thức tỉnh siêu năng lực này cũng không thường gặp,
nếu không số lượng người siêu năng lực cũng không ít như vậy, chỉ lác đác mấy
cá nhân mà thôi, hẳn có thể sinh ra cộng hưởng đánh thức sức mạnh tiềm ẩn
trong cơ thể mình như vậy cũng là số ít.

Đang mãi mê với năng lực của mình, Kaito không biết lúc nào thì Zoroark đã
tỉnh rồi, nó vội vàng nhảy tới bên cạnh hắn, kêu lên gây sự chú ý của Kaito.

“A, Zoroark! Ngươi tỉnh lúc nào thế? Thế nào, ngươi nhìn thấy hết rồi phải
không? Không tệ chứ?” Nhìn Zoroark, Kaito cười nói.

“Graaa.” Zoroark gãi lông bù xù mở miệng đáp lại, đối với pokemon mà nói, loài
người có siêu năng lực với người không có siêu năng lực không có gì khác nhau
cả, không phải trong thế giới pokemon có vô số pokemon nắm giữ sức mạnh thần
bí đó sao, cho nên đối với Zoroark, Kaito nắm giữ siêu năng lực đúng là một
chuyện vô cùng cao hứng.

“Nhưng bây giờ ta còn cần tập luyện thêm nữa để có thể sử dụng thuần thục nó.”
Nhìn Zoroark cao hứng, Kaito cũng cười nói, ai có siêu năng lực mà không vui
mừng cơ chứ, nhưng Kaito biết bây giờ siêu năng lực của mình còn rất yếu, còn
lâu mới so sánh được với Natsume, cần phải luyện tập nhiều hơn.

Mà luyện tập siêu năng lực cũng không cần bí quyết gì đặc biệt cả, siêu năng
lực chú ý rèn luyện chính là tinh thần và ý chí, tinh thần và ý chí càng mạnh
thì siêu năng lực càng mạnh.

Mấy ngày tiếp theo, Kaito cũng không có vội vàng đi tới thành phố Tamamushi,
ngược lại mở lều trong rừng mấy ngày để luyện tập siêu năng lực và huấn luyện
pokemon.

Từ đêm hôm đó khi biết mình nắm giữ siêu năng lực, Kaito đã không ngừng luyện
tập hết sức cực khổ, thời gian đầu do không có kinh nghiệm luyện tập nên Kaito
còn phải vòng về thành phố Yamabuki một, hai chuyến để học hỏi kinh nghiệm từ
Natsume nữa, mà cô ấy cũng rất sẵn sàng giúp đỡ cho hắn.

Nhưng không biết tại sao, mỗi lần Kaito gặp nói chuyện riêng với Natsume nàng
đều đỏ mặt cả lên cả, mấy lần hắn hỏi đều chỉ nói không có gì, thật khó hiểu,
Kaito không biết những lúc này trong lòng Natsume đều muốn chửi bới lên rồi,
nàng đều ám hiệu như thế mà hắn còn không rõ nữa sao.

Đúng là Kaito rất có năng khiếu trong việc luyện tập và rèn luyện pokemon,
nhưng trong vấn đề tình cảm, cái tên này hoàn toàn gọi là dốt đặc cán mai
luôn.

Có lần khi rời đi Kaito muốn ngỏ ý mời Natsume đồng hành cùng mình nhưng đáng
tiếc bởi vì nàng vừa mới tỉnh lại nên đạo quán còn cần tái thiết lập cơ cấu,
có nhiều chuyện phải báo cáo lên với liên minh, còn phải thuê mướn người, sửa
lại đạo quán,…nhiều công việc cần phải có chủ đạo quán như nàng phải xử lí cả.

Nhưng Natsume có hứa với hắn, sau này tới khi công việc của đạo quán được xử
lí xong xuôi, nàng sẽ bàn giao chức vị chủ đạo quán cho cha nàng, lúc đó đi
theo hắn đồng hành cũng không muộn.

Hôm nay là ngày thứ mười hắn đóng quân trong rừng rậm rồi, thời gian: vào sáng
sớm tinh mơ, địa điểm: trên bãi đất trống.

Lúc này Kaito đang đứng trung bình tấn thật sâu, hai tay nắm lại bên hông,
nhắm mắt lại, mặc cho cơn gió của buổi sáng thổi thoáng qua mặt cũng không lộ
chút biểu cảm nào, lá cây như cơn mưa phùn rơi lả tả xung quanh.

Đột nhiên trong lúc này, hai mắt nhắm nghiền của hắn mở ra, trong hai con
ngươi phát ra ánh sáng màu lam nhạt, lập tức lá cây xung quanh giống như bị
ngưng đọng thời gian vậy, từng cái đều đứng hình trên không, để lại vô số cái
bóng trên mặt đất.

Sau đó chỉ thấy Kaito xoay tròn, mà lá cây xung quanh hắn cũng giống như luồng
gió chuyển động theo nhịp nhàng của Kaito, xoay tròn cuốn lấy xung quanh hắn,
một vòng rồi lại một vòng. Rồi đột nhiên, xoay tròn ngừng lại, ngón tay hắn
chỉ vào một phương hướng, những chiếc lá nhìn trông mềm mại lập tức lóe lên,
đỉnh lá sắc bén giống như một chiếc lưỡi lam phóng ra, vô số chiếc lá giống
như một cơn mưa lưỡi lam sắc bén ập tới.

Nhưng đây cũng chỉ là siêu năng lực mà thôi, chứ không phải tuyệt chiêu của
pokemon, lá chỉ là lá chứ không phải lưỡi lam sắc bén giống chiêu Razor Leaf
đâu, cơn mưa lá cây bị điều khiển phóng bay tới đâm sầm vào thân cây trong
nháy mắt mất đi sức mạnh điều khiển trở thành chiếc lá bình thường lả tả rơi
xuống đất.

“Graaa!!”

“Beedrill!!!”

“Grotle!!!”

Bên cạnh hắn đám pokemon đều hưng phấn kêu to chúc mừng Kaito, mấy ngày nay
Kaito chăm chỉ luyện tập như thế nào chỉ có bọn nó có thể nhìn thấy và cảm
nhận được sự cố gắng của hắn tới mức nào, có thể nhanh chóng thuần thục vận
dụng siêu năng lực như thế không thể không kể tới sự vất vả của Kaito được.

Mà Persian vừa mới thu phục tuần trước cũng lộ ra vẻ hài lòng cùng hưng phấn,
có một chủ nhân như thế cũng không sai. Thương thế trên người nó đã được Kaito
mang tới trung tâm pokemon khôi phục hoàn hảo rồi, hơn nữa nó cũng khôi phục
bản tính yêu chọc ghẹo và láo cá của mình, đám pokemon của Kaito không ít lần
bị nó trêu chọc, lừa mấy lần cũng không biết, mà ngay cả Zoroark vốn cũng gian
xảo cũng nhức đầu không ít với tên đồng bạn mới này.

Sau khi luyện tập xong, Kaito đã quyết định hôm nay sẽ rời đi nên đã tạm biệt
Natsume từ hôm kia rồi, hắn thu lại hết năm con pokemon, bắt tay vào việc dọn
dẹp đám công cụ và lều trại được bày ra từ trước.


Pokemon: Chiến Đấu Tột Cùng - Chương #24