Thiếu Niên Kaito.


Người đăng: shaman

Ở thế giới này có một sinh vật gọi là pokemon, bọn chúng xuất hiện ở tất cả
mọi nơi trên thế giới như lục địa, đại dương, rừng rậm thậm chí là trong những
ngọn núi lửa khủng khiếp, vùng không gian vũ trụ vô tận,…Chúng sống hòa bình
cùng với con người, mà trong xã hội có một nhóm người được gọi là nhà huấn
luyện, bọn họ thu phục pokemon, cùng pokemon cùng cố gắng, phấn đấu vì mục
tiêu của riêng bản thân,…

Cho tới nay, đã có hơn bảy trăm loài pokemon được phát hiện và các vùng đất mà
chúng sinh sống, tuy nhiên, ở những nơi sâu thẳm không thể dò tới được, vẫn
còn tồn tài nhiều pokemon không được phát hiện.

Tại vùng đất Sinnoh, mà cụ thể hơn – thị trấn Futaba.

“Onii-chan, onii-chan, tỉnh lại đi, ngày thứ hai tuần sau là ngày anh nhận lấy
pokemon, anh nếu không tỉnh lại thì sẽ bỏ lỡ cơ hội này đấy, đây là lần thứ
sáu rồi, nii-chan. Anh còn định hôn mê tới chừng nào nữa chứ.” Âm thanh vừa
nói liền mang theo nức nở thốt.

Nằm trên giường là một thiếu niên mới mái tóc màu xanh lam ngắn, trên lớp da
hiện lên tia tái nhợt trắng xanh do không thường thấy ánh sáng, trên người gắn
vào không ít thiết bị, có thể nhìn ra được thiếu niên nằm liệt trên giường
bệnh đã có một thời gian rồi.

Giờ phút này, mí mắt của thiếu niên không biết ngủ say bao lâu bỗng giật giật,
miệng khẽ lẩm bẩm lẩm bẩm thứ gì đó.

“Nii, có phải anh tỉnh rồi không? Nii? Mẹ, mẹ!”

Mặc dù không để ý, nhưng một bên thiết bị phát lên âm thanh tích tích tích để
cho thiếu nữ ngẫng người, sau đó vô cùng mừng rỡ chảy nước mắt vội vàng chạy
ra ngoài.

“Bác sĩ, ông xem, có phải Kaito đã khôi phục rồi hay không?”

Thấy bác sĩ cẩn thận kiểm tra tình hình của thiếu niên nằm trên giường, một vị
phụ nữ trung niên dưới chân có một con Glameow sốt sắng hỏi.

“Đúng vậy, bác sĩ, bệnh tình của Nii-chan có thể phục hồi phải không?”

Âm thanh thật quen thuộc, nằm trên giường bệnh tinh thần thiếu niên đã hơi có
một chút điểm khôi phục, gọi ta là Nii-chan từ trước tới giờ chỉ có Hikari
thôi, là Hikari và mẹ sao?

“Đúng vậy, đây đúng là một kì tích của giới y học. Xin thông báo với cô đây,
con của cô đã khôi phục lại rồi. Điều kì diệu là vết thương ác tính trong cơ
thể đã hoàn toàn tan biến không để lại bất kì e ngại nào cả…” Bác sĩ cũng rất
vui mừng liên thuyên nói, làm một người học y nhiều năm như vậy hắn còn chưa
gặp trường hợp nào tốt như vậy cả, phải dùng từ kì tích để hình dung mới chính
xác.

Bị bệnh ư? Ta bị làm sao thế này? Kí ức? Kí ức của ta? Trong phút chốc, dòng
lũ kí ức giống như sôi trào không ngừng trào vào đầu hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Kaito mới tiêu hóa hết tất cả kí ức này, dĩ nhiên
nằm trên giường hắn cũng nhớ hết tất cả kí ức bao gồm cả kiếp trước nữa, kiếp
trước linh hồn của hắn không phải ở thế giới pokemon mà là một tên học sinh
lớp 11 ở địa cầu, là một cô nhi rất yêu thích xem phim pokemon, bởi vì bị xe
cộ đâm chết mà đầu thai qua đây trở thành anh trai của Hikari, lớn hơn Hikari
6 tuổi.

Lúc 10 tuổi trong một lần đi chơi trong rừng rậm với Hikari, Kaito gặp phải
một đám trẻ lớn đang ức hiếp một con pokemon lạ hình cáo đen, làm một người
yêu thích pokemon lâu năm hắn đương nhiện nhận ra được đó là pokemon gì, đó là
một con Zorua, ở Unova đều rất hiếm huống chi là ở vùng Sinnoh này, lúc ấy
Kaito nổi tâm lên xông vào bảo vệ con Zorua đó, trong lúc giằng co vô tình với
nhau đã xô ngã Kaito khiến cho hắn đập đầu vào tảng đá gây rối loạn não làm
hắn trường miên bất tỉnh.

“Mẹ,…Hikari…”

Đã trôi qua một tuần kể từ khi Kaito tỉnh lại, không thể không nói tố chất
thân thể con người thế giới này đúng là đủ khỏe mạnh thật, Kaito một tuần nay
đã có thể khôi phục thân thể lại tới mức bình thường rồi, da dẻ không còn xanh
xao như một bệnh nhân nữa.

Mặc quần áo tử tế, nhìn đồng hồ một chút, mới có 6 giờ sáng mà thôi, vùng đất
Sinnoh tương đối nằm ở phía bắc, bây giờ là mùa hè mặc dù mới sáng sớm nhưng
mặt trời đã mọc lên cao rồi. Kaito đi tới bên cửa mở cửa sổ ra.

Trong phút chốc, không khí ôn hòa mát mẻ cùng tia nắng ban mai của ngài mới
xuyên xuốt qua chiếu vào căn phòng, để cho căn phòng trở nên sáng sủa nhiều
hơn.

“Hí.”

Một tiếng cằn nhằn vang lên, trên giường một đám lông màu đen bị ánh ban mai
chiếu xuống có vẻ khó chịu tỉnh lại thân thể mình, phản kháng kêu một tiếng
sau đó liền nhảy vào trong lòng của Kaito cuộn tròn lại.

Đây đúng là con Zorua năm đó mà Kaito đã cứu, từ khi bởi vì cứu nó mà Kaito bị
chấn thương nặng, Zorua luôn luôn kề bên hắn vô cùng thân thiết. Bây giờ khi
hắn tỉnh lại, nó đã tự nguyện trở thành pokemon của hắn.

Nhìn phong cảnh một hồi Kaito đóng cửa sổ lại, sờ sờ bộ lông mềm mại của Zorua
một hồi sau đó đặt nó trên vai mình, giống như Pikachu của Satoshi, Zorua cũng
không thích trong pokeball, ngược lại vai của Kaito là địa điểm lí tưởng của
nó.

Mở cửa nhẹ nhàng đi xuống lầu, trong phòng bếp đã truyền ra âm thanh xèo xèo
chiên trứng, rất rõ ràng người mẹ Ayako đang cần cù làm bếp chuẩn bị cho bữa
sáng rồi.

Nhìn thấy Kaito đi xuống lầu, Ayako ôn nhu cười nói: “ Kaito chào buổi
sáng.Nhìn dáng vẻ của con có vẻ rất hưng phấn.”

“Đúng vậy mẹ, dù sao hôm nay cũng là ngày khởi hành đầu tiên mà. Con đã bỏ lỡ
quá nhiều cơ hội rồi.”

Trực tiếp ngồi lên bàn ăn ăn bữa sáng phong phú do chính tay mẹ nấu, miệng
nhai salad mà ánh mắt quét qua bàn xung quanh, Kaito miệng lẩm bẩm hỏi: “Mẹ,
Hikari đâu rồi.”

Đúng lúc này, sau lưng hắn vang lên âm thanh: “Mẹ chào buổi sáng. Còn có anh
nữa, nii-chan.”

Hikari không biết lúc nào đã đi tới sau lưng hắn, không kịp Kaito muốn đưa tay
ngăn lại đã vô cùng quen thuộc mà bế Zorua lên đưa vào lòng ôm ấp. Má không
ngừng chà xát bộ lông mềm mại của nó khiến bộ lông đen nhánh trở nên rối bời
lên.

“Oa, thật ấm áp quá, mềm mại quá đi. Thật muốn dùng làm gối ôm quá."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Zorua từ trong ngực Hikari chống đỡ mạnh mẽ, thoáng cái
đã thoát khỏi khống chế nhảy xuống đất liền trở lại vai củ Kaito, hai mắt cảnh
giác nhìn Hikari.

“Hừ, pokemon đáng ghét như chủ vậy. Onii-chan xấu tính nhất.”

Nhìn thấy màn này, Hikari biểu môi nói, để cho Kaito một trận cười khổ.

Cơm nước xong xui, mẹ Ayako lấy ra một cái ba lô cùng một cái khăn choàng màu
xanh đưa cho hắn: “Kaito, đây là ba lô lữ hành, còn đây là khăn choàng mà con
thích nhất nữa, bên trong ba lô mẹ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, cầm đi
đi.”

“Biết rồi ạ, con cảm ơn mẹ.”

Kaito hơi thổn thức nói, làm một đời cô nhi hắn so với ai càng thêm yêu quý
tình thâm gia đình, vừa mới tỉnh dậy chỉ mới một tuần liền muốn bắt đầu khởi
hành, hắn làm sao không buồn bã đây, nhưng hắn đã chậm trễ hơn người khác quá
nhiều rồi, Kaito không muốn tiếp tục lãng phí tuổi xuân của mình nữa, cho dù
mình có đồng ý ở nhà thì chắc chắn mẹ cũng sẽ không đồng ý.

“Nii-chan, lên đường bình an.”

Hikari cũng hướng về Kaito nói tạm biệt, thẳng trong ánh mắt chăm chú của hai
người, bóng dáng màu xanh dần dần biến mất trong đường chân trời.


Pokemon: Chiến Đấu Tột Cùng - Chương #1