Song Hỷ Long Môn (1).


Người đăng: LacNgao

“Lai một ngày mới bắt đầu …người thì đi rồi mà vẫn để kí ức đậm sâu như môt
con gió nhẹ nhàng mang theo sự bất ngờ, ấm áp và ngọt ngào mà tới rồi lại nhẹ
nhàng trôi đi để lại những nhớ thương và buồn bã … thật diệu kỳ.”

Khi ánh nắng của ngày mới lại chiều sáng thì Kichido cùng từ trong hang bước
ra thở dài một hơi gương mặt mang theo đầy hồi tưởng rồi mỉm cười.

Sau đó tiếp tục công việc rèn luyện của mình.

Nếu lúc ai quan sát một cái sẽ thấy một cơ thể khỏe mạnh đang tập luyện nóng
người ở cách đó không xa, từng làn cơ bắp rắn chắc sở hiện trên cơ thể đó làm
người khác nhìn rung động không thôi đây là điều cho một thiếu niên trẻ có thế
làm được sau.

Tuy chưa tròn 10 tuổi nhưng lại sở hưu một cơ thể rắn chắc và do quanh tháng
tập luyện mà chiều cao của hắn lại khác hẳn người thường rất nhiều gần như đạt
tới chiều cao của thanh niên trẻ vậy. (Thế giới này quy tắc khác nhau nhé …
nên đừng hỏi tại sao lại như thế ok.)

Mà cách đó xa cùng có một pokemon đang quanh sát hắn.

Cùng được hai ngày kể từ Cynthia bước đi, ngày mà nàng tạm biệt hắn cả hôm đó
Kichido đều không còn tập luyện nữa mà nằm nhìn trời và Darkrai tiềm ẩn trong
bóng tối cùng hiện ra ngồi kế bên hắn tuy không nói lời nào, nhưng Kichido
lại rất vui vẻ cả cùng nhau im lằng nằm nhìn lên bầu trời xanh kia cả một ngày
chẳng nói gì.

Sau hôm đó hắn đã trở lại bình thường cùng Darkrai sinh hoạt như thương lệ ,
trước khi bước ra ngoài hắn có nói lời an ủi nó phải cực khổ những ngày qua
tiềm ẩn.

Nhưng nó lại lắc đầu không sao cả nói vì Kichido nó chịu khổ một chút cũng
không có vấn đề làm hắn cảm động ôm lấy nó.

Thực ra hôm đó nàng hỏi Kichido muốn cùng nàng phiêu lưu không thì hắn thực
chất rất muốn cùng nàng đi với nhau, nhưng đã có một tính toán khác trong đầu
nên đã không cùng nàng đi về ước mơ trở thành (Huyền thoại) mà nàng cũng chính
là mảnh ghép trong ước mơ của hắn.

Vì thế đó là lý do hắn không cùng đi với nàng và Kichido tuy không hỏi nhưng
cũng đoán được ước mơ của nàng khi đi phiêu lưu chính là trở quán quân của
vùng Sinnoh này.

Cả hai đều có ước mơ nhưng lại mục đích khác nhau nên tạm thời tách ra thế này
, nhưng hắn và nàng sẽ sớm phiêu lưu lại với nhau mà thôi.

Và hôm nay chình là ngày cuối cùng của kết giới này nên hắn chăm chỉ luyện tập
để thử xem thành quả của 14 ngày luyện tập như thế nào vào đêm nay.

“Kichido nghỉ ngơi thôi.”

“ừ … tới liền.”

Khi mặt trời lên đỉnh thì Darkrai cũng lên tiếng gọi hắn quay về nghỉ ngơi
dưới bóng mát của cây xanh.

“… Xem ra hết hôm nay thì nơi này sẽ không còn là của riêng chúng ta nữa.”

Kichido cùng ăn với Darkrai nhưng đôi mắt lại nhìn quay nơi đây một lần cuối
liền thở ra mỉm cười, cảm giác không nhà làm hắn thấy lạ thường.

Tuy chỉ có sinh hoạt ở đây mười bốn ngày nhưng hắn lại có tình cảm nơi đây rất
nhiều, nhìn (ngôi nhà) thân yêu sắp thành nhà chung với pokemon rồi.

Nhưng cảm giác luyến tiếc chỉ thoáng qua mà thôi, hắn biết nơi này không thể
nào là nhà của bản thân được nên cũng không buồn quá nhiều.

Ngoài dự kiến của Darkrai là hắn không còn tập luyện nữa mà nằm xuống nhìn lên
bầu trời xanh kia và nhắm mắt hưởng thụ từng cơ gió đi qua.

“Darkrai lâu rồi không ngủ trưa nên ngươi cứ phát động năng lực đi nhé.”

Kichido nằm đó nhắm mắt nhưng đôi môi lại nở nụ cười nói với nó rồi từ từ chìm
vào giấc ngủ.

Thực ra tối nay hắn sẽ đánh cơ sơ cho Aura chi lực buổi sáng hoạt động rèn
luyện thân thế xong thì bây giờ nghỉ ngơi cho các tế bào và cơ bắp được thoải
mái dễ dàng hoạt dộng nên sẵn tiện hắn ngủ một giúc chiềm vào ác mộng rèn
luyện tinh thần lực và ý chí cho Siêu năng lực.

Darkrai cũng không nói lời nào cũng dựa vào gốc cây ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi
cùng hắn tạo một bức tranh an bình cùng những làn gió nhẹ đi qua làm lòng
người thoải mái.

Nhưng theo thời gian Kichido chìm vào giác ngủ mặt hắn luôn có những cái nhíu
mày và khó chịu thậm chí đôi khi giận dữ rồi sau đó liền biến mất cứ thế lập
đi lập lại nhiều lần.

“Vậy ra đây mới là tâm ma thật sự của ta … thật là một trải nghiệm có một
không hai.”

Khi ánh trăng cùng những ngôi sao thấp sáng một bầu trời đêm thì Kichido cũng
mở mắt ra chỉ trong đôi mắt ấy lại một sự tang thương và một nỗi buốn trong
đó.

Trong ác mộng Kichido trải qua rất nhiều điều và cứ cho việc tu luyện năng lực
mất kiễm soát mang đến cái chết cho hắn mới là ác mộng đáng sợ nhất, nhưng
trải qua lần này hắn biết bản thân sai rồi.

Việc mà hắn sợ nhất không phải cái chết, không phải mất đi Cynthia, không
phải mất đi pokemon của mình và cùng không phải mất đi hệ thống mà điều
Kichido sợ nhất đây là giấc mơ của hắn.

Ác mộng mà hắn sợ nhất chính là những gì hắn đang làm và thấy chỉ là giấc mở
của bản thân và không hề có sự xuyện việt nào hết, hắn tỉnh lại ở bệnh viện
sau khi bị đụng xe, điều này làm hắn mém phát điên và lạc lối trong đó.

Cũng may hắn lấy lại bình tĩnh và rồi từng bước từng bước cũng thoát khỏi ác
mộng ấy, phải biết trong lúc hắn phát điên lạc trong ác mộng đó Kichido gần
như tìm đủ mọi cách tự sát để có thể tìm cách xuyên việt về đây một lần nữa ,
có thế nói ác mộng đó mêm làm hắn tan vở hoàn toàn.

“Chúc mừng chủ nhân vượt qua tâm ma của bản thân và đột phá siêu năng lực đạt
đến lv2.”

“Cái gì … Thật tuyệt… không ngờ vượt qua tâm ma của ác mộng đó liền đột phá
đến lv 2 thật bất ngờ.”

Kichido còn đang cảm thán về ác mộng của bản thân thì âm thanh của hệ thống
vang lên làm hắn bắt ngờ trợn mặt một cái khiếp sợ rồi sau đó cười một tiếng
thoải mái.

“Xem ra vốn lúc đầu ta muốn vào ác mộng để lấy tự tin từ cái chết mất kiễm
soát năng lực nhưng xem ra thu hoạch hơn ngoài ý muốn tiếp theo cho ta thêm tự
tin và dũng khí để tu luyện rồi.”

Hắn lúc này vô cùng vui vẻ vốn lúc đầu hắn ngủ để vào ác mộng lấy tự tin từ
cai chết của bản thân nhưng không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn còn vượt xa
những gì hắn dự kiến không vui làm sao được.

Nhìn Darkrai không xa đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi và bên ngoài cơ thể của
nó hắn cảm nhận như có như không vô số năng lượng đang đi vào liền biết đây
dạng ăn uống của nó từng nói.

“Thôi được rồi ... bắt đầu thôi.”

Hẳn mỉm cười một cái đi ra một khoảng khá xa chỗ nó nghỉ ngơi tìm một chỗ rộng
lớn và có vô số có cỏ xanh và rừng cây tràn đầy sức sống ngồi xuống đôi môi
khẽ nhếch lên.


Pokemon Chi Tối Cường Vương Giả - Chương #14