Chờ Đợi Ho-oh!


Người đăng: supercrazy008@

Lúc này tiểu Trần đang đi trên khu rừng cách thị trấn Pallet không xa. Nếu đi
nhanh thì hoàn toàn có thể đến kịp thành phố Viridian trước lúc trời tối.
Nhưng hắn không định làm như vậy. Biết trước nội dung cốt truyện khiến hắn
biết ngày mai Ho-Oh sẽ xuất hiện nên đêm nay hắn định qua đêm trong khu rừng
này.

"Ra đi!" tiểu Trần đem bốn quả Pokeball ném ra ngoài.

Bạch quang xuất hiện xong biến mất, kèm theo là sự xuất hiện Gardevoir, màu
vàng Pidgeot, màu trắng Metagross và Glalie.

"Trong khu rừng này có rất nhiều Pokemon hoang dại, các ngươi mau đi tìm và
đánh bại bọn chúng đi! Thời hạn là 3 tiếng, đến lúc đó là vừa vặn đến giờ ăn
trưa, các ngươi đến lúc đó phải quay về đây tập hợp, có hiểu không?" tiểu Trần
đưa ra mệnh lệnh với 6 con Pokemon đang có mặt. Pokemon nhóm hiểu ý gật đầu,
sau đó từng cái tản ra.

TIểu Trần ở tại chỗ dọn bữa. Không thể không nói thế giới này không gian kỹ
thuật phát triển rất mạnh, chỉ một cái túi xách nhỏ mà bên trong cũng có thể
chứa đựng rất nhiều đồ đạc, hắn lấy những vật liệu đã chuẩn bị sẵn ra để lên
trên chiếc bàn ăn mà hắn vừa dọn, sau đó đi xung quanh để tìm củi nhóm lửa.

Tiểu Trần đi thu nhặt củi đốt ở xung quanh đây để nhóm lửa, thu thập đủ rồi
thì quay lại chuẩn bị bữa ăn. Hắn là một người tính toán chu toàn nên trước
khi khởi hành đã chuẩn bị sẵn tất cả những thứ cần thiết hết rồi, không chỉ
các dụng cụ sinh hoạt mà còn cả các vật liệu nấu ăn nữa, bây giờ chỉ việc đem
bọn chúng nấu lên là hoàn toàn có thể hưởng thụ một bữa ăn ngon. Còn thức ăn
của các Pokemon thì do chúng ít ăn thức ăn của nhân loại nên phải chuẩn bị từ
trước sau đó đóng thành hộp rồi mang theo thì mới được. Cũng khá may mắn hắn
có tới 3 vị chăn nuôi gia cấp đại sư làm người thân nên việc học được cách làm
thức ăn cho Pokemon cũng là chuyện đơn giản.

Ngoài ra do từ nhỏ đám Pokemon của tiểu Trần thường hay ăn thức ăn do tỷ tỷ
hắn làm ra nên chúng phát triển rất tốt. Đây là điều đáng để vui mừng, phải
biết trong nguyên tác thực lực Pokemon của Satoshi sở dĩ mạnh như vậy không
chỉ vì sự cố gắng của chúng và công lao huấn luyện của Satoshi mà còn là nhờ
có Brock một vị chăn nuôi gia đẳng cấp cao ở bên cạnh. Tuy sang vùng Unova và
Kalos không còn đi chung nữa nhưng cũng có hai người khác thay thế là Dent và
Serena. Nên việc làm ra thức ăn tốt để chăm sóc Pokemon là hết sức quan trọng.
TIểu Trần cũng hiểu đạo lý này nên hắn mới xin học cách làm thức ăn Pokemon từ
tỳ tỳ hắn. Do là một thiên tài nên hắn không chỉ học được trong một thời gian
ngắn mà còn làm rất ngon nữa, tỷ tỷ hắn cũng phải khen không dứt miệng. Tỷ tỷ
tiểu Trần nói nếu như chỉ tính về khả năng làm thức ăn cho Pokemon thì trình
độ của hắn tương đương với cấp 4 chăn nuôi gia rồi, đấy là chỉ nói đến thời
gian hắn học trong ba tháng. Bây giờ qua 5 năm thì độ ngon từ thức ăn Pokemon
mà tiểu Trần làm cũng có thể so với thức ăn Pokemon mà các Pokemon chăn nuôi
gia cấp 8 làm ra, so với tỷ tỷ của hắn cũng chỉ kém một chút thôi. Nếu không
phải mục tiêu của hắn là trở thành huấn luyện gia mà không phải là chăn nuôi
gia thì từ lâu hắn đã là một vị chăn nuôi gia cấp đại sư rồi.

1 giờ sau.

Lúc này tiểu Trần đã chuẩn bị xong bữa ăn của mình, bất quá hắn cũng không có
lập tức hưởng dụng mà quyết định trước chờ Pokemon của mình về rồi cùng nhau
ăn, dù sao thì nồi thức ăn hắn làm luôn có thể giữ được một độ ấm vừa phải nhờ
vào ngọn lửa đặc biệt mà hắn dùng để nhóm lửa làm thức ăn nên dù có để mấy
tiếng cũng không sao cả.

Ngọn lửa này không có màu đỏ pha vàng như những ngọn lửa khác mà có màu trắng
giống như màu ngọn lửa mà Blaziken áp súc ra. Nhưng khác ở chỗ lửa của
Blaziken chỉ là lửa áp súc ở nhiệt độ cao mà ngọn lửa của hắn ngoài nhiệt độ
ra còn có độ lạnh nữa, lạnh giống như băng vậy nên mới có màu trắng giống như
màu của tuyết. Nói cách khác ngọn lửa do hắn tạo ra không chỉ dùng để thiêu
đốt mà còn có thể dùng để đóng băng người khác. Chính vì ngọn lửa này có băng
hỏa hai loại thuộc tính đan xen nhau mà lại luôn giữ trong tình trạng cân bằng
nên việc duy trì độ ấm của thức ăn là rất dễ. Bình thường khi nấu ăn chỉ cần
sử dụng hỏa thuộc tính của ngọn lửa là được, nấu ăn xong thì chuyển nó lại
tình trạng băng hỏa đan xen là hoàn toàn có thể duy trì độ ấm của nó.

2 giờ sau.

Lúc này, tiểu Trần đã kết thúc việc đả tọa của mình trong khi chờ Pokemon
nhóm. Tuy thực lực không còn có chỗ tăng lên nhưng việc tu luyện là thói quen
mà hắn khó bỏ nên mỗi khi rảnh rỗi là hắn lại bắt đầu tu luyện. Không phải
ngồi đả tọa thì là rèn luyện cơ thể.

Thế giới này nói về việc tu luyện thì phát triển hơn thế giới trước kia của
hắn, người tập võ là có rất nhiều, ngay cả các huấn luyện gia dù ít dù nhiều
thì cũng thường hay rèn luyện bản thân. Tu luyện đến trình độ nhất định có thể
làm những điều không tưởng như chân đi không dính bụi hay đánh văng đòn tấn
công của Pokemon một cách dễ dàng như Maylene phất tay là đánh văng tuyệt
chiêu Aura Sphere của Lucario giống vậy. Nhưng tất cả đều chỉ giới hạn ở việc
rèn luyện ngoại công mà thôi, còn thế giới trước kia của tiểu Trần thì khác.

Thế giới mà tiểu Trần sống lúc trước người tu luyện chỉ giới hạn ở các gia tộc
ẩn, tuy có tán tu bên ngoài nhưng đa phần là tu luyện công pháp thiếu hụt, số
lượng cũng không nhiều. Thế giới của tiểu Trần chú trọng ở việc tu luyện nội
công là chính, ngoại công là phụ. Tu luyện nội công đến trình độ nhất định thì
việc đánh vỡ một ngọn núi lớn cũng là việc bình thường nên ít ai chú trọng ở
việc rèn luyện ngoại công vì tu luyện nội công nó đã giúp ta cường hóa thân
thể bản thân rồi, chính vì thế mà chính phủ các quốc gia mới kính nể những
người tu luyện có thừa vì không ai muốn mình chết một cách thần bí cả. Thế
giới này thân thể tuy mạnh hơn so với thế giới ban đầu nhiều và rèn luyện có
thể giúp cường hóa nó nhưng cũng không thể so sánh với việc tu luyện nội công
được. Thông qua việc tu luyện nội công thì chuyện làm được những điều vừa nói
ở trên cũng là chuyện rất dễ, hơn nữa lại còn tu luyện ra những thần thông đặc
biệt mà chỉ có người nội công mới biết. Như dịch chuyển từ nơi này sang nơi
khác chỉ bằng một ý niệm như Pokemon dùng tuyệt chiêu Teleport, hay là bay
trên không trung như các Pokemon có cánh, hay giống như Sabrina dùng siêu năng
lực của mình biến người khác nhỏ đi hay biến thành búp bê cũng có thể làm
được,... nhưng xét về mặt tổng thể thì người tu luyện nội công mạnh hơn những
kẻ sử dụng siêu năng lực nhiều lắm, những kẻ sử dụng siêu năng lực chỉ cần đem
bọn chúng bỏ vào trong một từ trường đặc biệt cấm đoán siêu năng lực thì cũng
bé ngoan chịu chết hay mang trên người những dụng cụ có ác hệ thuộc tính như
áo lông làm từ bộ lông của Zoroark thì cũng hết cách, không giống như những
người tự rèn luyện nội công hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những thứ này do
năng lực của bọn hắn không phải là siêu năng lực mà thành mà do tự tu luyện ra
tới nên về bản chất là khác siêu năng lực nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Chính vì vậy nên tuy thế giới này có những người tu luyện ngoại công cao như
Bruno, Maylene hay những người có siêu năng lực mạnh mẽ như Sabrina, Caitlin,
Olympia thì trong mắt tiểu Trần cũng không đáng giá nhắc tới vì hắn có thể làm
những điều mà bọn họ làm thậm chí còn làm tốt hơn và còn có thể làm điều mà
bọn họ không thể làm nữa.

Lúc này đã qua 3 tiếng đồng hồ và đồng hồ đã điểm 12 giờ trưa tiểu Trần đang
định lấy thức ăn của mình và của các Pokemon ra để chuẩn bị cho bữa ăn trưa
thì "Xoát" một tiếng, 6 cái bóng xuất hiện trước mặt tiểu Trần. Đó là Pokemon
nhóm của hắn, trừ Blaziken và Lucario không có bao nhiêu biểu lộ thì còn lại
tất cả đều mỉm cười tự tin, xem ra là vừa mới đánh một trận rất thoải mái
xong. Tuy Blaziken và Lucario không có biểu lộ đặc biệt do được hắn huấn luyện
theo kiểu quân nhân nhưng từ tinh thần phấn chấn của chúng cũng có thể nhận ra
là bọn chúng đánh rất thoải mái sau mấy năm huấn luyện mà không có bao nhiêu
cơ hội thực chiến.

"Đã hoàn thành nhiệm vụ sao?" tiểu Trần đối với 6 con Pokemon hỏi. Cả 6 con
đều gật đầu.

"Tốt lắm! Bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi, các ngươi chiến đấu xong ắt hẳn cũng
hơi mệt rồi, tranh thủ ăn trưa đi. Ăn xong chúng ta sẽ nghỉ trưa ở đây." tiểu
Trần đối với 6 con Pokemon nói, sau đó đem thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho Pokemon
nhóm ra phân biệt đưa cho từng con.

Tiểu Trần sau đó cũng là đem thức ăn đã làm từ trước ra dọn lên bàn ăn mà bắt
đầu thưởng thức. Tuy với người có tu vi như hắn thì chuyện không ăn uống cũng
không thành vấn đề nhưng đây là điều mà hắn không thích. Trong suy nghĩ của
hắn thì sống phải biết hưởng thụ thì đây mới là sống còn chuyện không ăn uống
gì đó mà vẫn sống như thường thì là hành vi của một cái máy biết đi mà thôi,
hắn cũng không muốn biến mình thành kẻ suốt ngày chỉ chú trọng quá nhiều vào
việc tu luyện mà bỏ lỡ những điều hay ho mà thế giới này mang lại. Ăn một bữa
ăn ngon cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống, tội gì mà không ăn uống để bỏ lỡ
cái thú vui này đây. Huống hồ gì đối với tay nghề của mình tiểu Trần cũng rất
tự tin, ngay cả tỷ tỷ của tiểu Trần là người thường xuyên được mời đến những
nhà hàng sang trọng cũng phải khen không dứt miệng món ăn của hắn làm ra đây,
còn nói là khả năng nấu nướng hơn xa cả những đầu bếp chuyên nghiệp của những
nhà hàng nổi tiếng ấy nữa. Ngay cả tỷ tỷ hắn nếu như không tính đến việc làm
thức ăn cho Pokemon mà chỉ tính đến việc làm thức ăn cho người thì vẫn còn kém
hắn một bậc do chăn nuôi gia như tỷ tỷ hắn chú ý đến thức ăn bồi dưỡng cho
Pokemon là chính, chuyện làm ra thức ăn cho người chỉ là được kéo lên nhờ kỹ
năng làm thức ăn cho Pokemon thôi. Do làm thức ăn cho người không có trong
chương trình dạy làm một Pokemon chăn nuôi gia. Cũng vì thế mà những món ăn
trong nhà toàn bộ là do hắn phụ trách, tỷ tỷ thì chỉ việc hưởng thụ là được.

Các Pokemon nghe vậy lập tức ngồi xuống tìm chỗ cho riêng mình sau đó bắt đầu
ăn. Không thể không nói tiểu Trần trong việc làm thức ăn cho Pokemon vẫn rất
có một tay, mặc dù hơi kém tỷ tỷ mình một chút do bản thân không định chuyên
tâm trong việc trở thành Pokemon chăn nuôi gia nhưng thức ăn làm ra vẫn khiến
Pokemon thích thú, chỉ thấy con nào cũng lộ ra một bộ hưởng thụ vẻ mặt.

Sau khi ăn trưa tiểu Trần và Pokemon nhóm tìm một chỗ nghỉ ngơi. Tiểu Trần thì
nằm nghỉ ở trên cây, các Pokemon thì phân biệt tìm một chỗ cho mình.

Sau khoảng hai giờ tiểu Trần cùng các Pokemon tỉnh lại. Sau khi trải qua một
phen thu dọn, tiểu Trần thu lại 4 con Pokemon vào Pokeball chỉ giữ Blaziken và
Lucario ở ngoài. Sau đó tiếp tục lên đường.

Trên đường đi có khi gặp phải những con Pokemon hoang dại chưa bị ngược thì
hắn tiếp tục để cho Blaziken và Lucario đi chiến đấu với bọn chúng. Không
ngoài dự liệu bọn chúng đều bị đánh bại rất nhanh và thảm. Nhưng Blaziken và
Lucario ra tay vẫn rất có chừng mực nên sau một hồi là bọn chúng vẫn tiếp tục
đi đứng như thường.

Tiểu Trần tiếp tục đi cho đến khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều thì dừng lại. Cách
đó không xa là thành phố Viridian, chỉ cần đi thêm một giờ đồng hồ là hoàn
toàn có thể đến đó bất quá hắn cũng không tính làm như vậy. Nhìn qua nội dung
cốt truyện khiến hắn biết sáng mai Ho-Oh sẽ bay ngang qua đây nên hắn quyết
định đêm nay sẽ qua đêm ở bên ngoài để chờ nó.

Đã quyết định qua đêm bên ngoài nên lúc này hắn bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Sau
đó tiểu Trần đem 4 con Pokemon còn lại thả ra để chúng nó đi thu thập một ít
củi, Pidgeot thì không đi thu thập củi giống những con khác mà tiểu Trần dặn
nó đi thu thập một ít trái cây về để làm nguyên liệu, còn hắn thì bắt đầu cắt
lát nhũng thứ trên bàn ra để chuẩn bị, chờ một hồi sau khi Pokemon nhóm quay
lại thì có thể nấu ăn được rồi.

Nói đi nói lại thì thời tiết hôm nay rất lạ, mới 5 giờ chiều mà đã xuất hiện
mây đen rồi. Bất quá tiểu Trần cũng không có ngạc nhiên, quen thuộc nội dung
cốt truyện nên hắn biết lúc này Satoshi đang dùng xe đạp chở Pikachu đi trốn
bầy Spearow sau đó thì thì chạy không được và sắp bị bày Spearow tấn công. Bất
quá hắn cũng không tính xen vào, mối liên kết của Satoshi và Pikachu được
thành lập là ở thời điểm này, xen vào là gây ảnh hưởng đến sự liên kết giữa
bọn họ. Còn việc Pikachu bị thương thì hắn cũng không lo lắng lắm, phải biết
Pikachu sau khi bị thương thì vẫn chịu được đến lúc Satoshi đi đến thành phố
Viridian đấy thôi nên hắn cũng không quan tâm lắm.

Sau một hồi thì 5 con Pokemon quay lại với bó củi to, Pidgeot cũng mang về một
nhóm lớn trái cây trên lưng, do được huấn luyện tốt nên mặc dù để trên lưng
bay qua bay lại thì Pidgeot cũng không làm rớt trái nào. Tiểu Trần đem bó củi
này đặt dưới nồi thức ăn sau đó nhóm lửa lên để nấu thức ăn. Sau hơn nửa tiếng
thì thức ăn đã chín hoàn toàn và có thể bắt đầu ăn rồi.

Pokemon nhóm thì riêng từng con vẫn tách ra ăn thức ăn mà tiểu Trần đã chuẩn
bị riêng cho chúng. Hắn thì ngồi ăn thức ăn của mình.

Sau khi tất cả đã ăn xong thì tiểu Trần thu dọn quanh đây một lần. Sau khi tất
cả đã làm xong thì hắn và Pokemon nhóm ngồi nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi và
làm những việc riêng khác thì lúc này cũng đã 9 giờ tối. Tiểu Trần kêu Pokemon
nhóm đi ngủ sớm để sáng mai còn lên đường đi đến thành phố Viridian.

Bản thân tiểu Trần cũng sau đó đi nghỉ ngơi để chờ đợi Ho-Oh vào ngày mai.

P/s: ở chương này ta viết về những thứ liên quan đến võ hiệp, tiên hiệp hơi
nhiều, mong mọi người thông cảm. Viết những thứ này là để mọi người hiểu thêm
một chút về sức mạnh của tiểu Trần nhé, sau này sẽ không nhắc lại.


Pokemon Chi Thần Cấp Huấn Luyện Gia - Chương #11