Người đăng: taolatao11397
“ Cẩn thận một chút. Dấu vết giao chiến để lại cho thấy những kẻ này không hề
yếu.”
“ Đúng vậy ! Già trẻ không tha, đều là một kích đoạt mạng. Ra tay độc ác như
vậy, xem ra bọn chúng cũng chẳng phải người lương thiện gì.”
“ Được rồi. Đừng đứng ở đó phỏng đoán nữa. Ta thấy hẳn là một đợt truy sát của
một nhóm người đối với một gia tộc nào đó đi ngang qua đây mà thôi. Không thấy
quần áo của bọn họ mặc đều là đồng nhất sao?”
“ Mau tập trung dò xét xem xung quanh có kẻ nguy hiểm còn tiềm ẩn hay không.
Nếu không chúng ta có thể trở về báo cáo.”.
“ Đã rõ, thưa đại nhân.”
Xiu xiu. . . Mấy thân ảnh lập tức dùng tốc độ cực nhanh biến mất, dung nhập
vào khu rừng, bắt đầu phạm vi rộng dò xét xung quanh.
Chỉ còn lại một tên nam tử đứng lại ở nơi đó lặng nhìn thảm khốc chiến trường.
Không có chân gãy tay cụt, chỉ có những thi thể nằm trong vũng máu đã sớm, có
người ngực bị đâm xuyên, có thì yết hầu bị trảm phá. ..
“ Haizz. Thế đạo này càng ngày càng không yên bình. Bọn chuột nhắt rục rịch
ngày một nhiều hơn. Đây là muốn thăm dò hư thực của chúng ta sao? Hay chỉ đơn
thuần là những kẻ vì tiền tài mà làm ra những việc này?”
Vụt. . . vụt. ..
“ Đại nhân ! Chúng ta phát hiện có người sống sót.”
“ Còn có người sống! Ở đâu? Mau dẫn hắn đến đây.” Chỉ cần có người sống, đem
về chắc chắn sẽ tra được chính xác chút gì đó về những gì đã diễn ra ở nơi
đây.
“ Đại nhân. Chúng ta phát hiện người sống, nhưng đó chỉ là một đứa bé mà thôi,
tầm khoảng hai đến ba tuổi bộ dạng, nó nằm ở cách đây không xa, trên người có
một chút thương tích, hẳn là may mắn trốn thoát khỏi cuộc thảm sát này.”
“ Dạng này à? Như vậy xem ra chúng ta sẽ không biết được gì nhiều.” Bởi bọn họ
có một số thủ đoạn dò xét ký ức, nhưng chỉ thích hợp với địch nhân hoặc những
kẻ lạ mặt.
Còn đối với một đứa trẻ, hơn nữa còn là hai ba tuổi một đứa bé, hay là thôi
đi. Nó không có nguy hiểm tính để phải làm như vậy.
“ Trước tiên đem đứa nhỏ mang trở về rồi tính sau. Nếu không có phát hiện gì
thêm, chúng ta cũng mau chóng rút lui.”
“ Rõ đại nhân !”
Sau một hồi lùng sục tìm kiếm, không phát hiện được bất kì điều gì đặc biệt,
nhóm người lập tức lui ra khỏi khu rừng, mang theo đó là một đứa bé trần như
nhộng, hiện tại đã được quấn vào trong một lớp chăn mỏng.
Tất cả biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho khu rừng già. ..
. . . . . . ..
Mùi cồn, mùi thuốc sát trùng kích thích khứu giác làm cho hắn tỉnh lại.
Đưa tay lên xoa trán khi cảm giác đầu óc còn đang mông lung, điều đầu tiên hắn
nhận thấy và khiến hắn có chút bất đắc dĩ đó là “lại biến bé.”
Thậm chí lần này hắn cảm thấy mình bị neft còn ác liệt hơn lần trước. Khi lần
trước hắn cảm thấy thân thể mình còn có chút sức mạnh. Nhưng giờ đây hắn cảm
thấy toàn thân vô lực.
Mở mắt, đưa tay lên nhìn, hắn thấy được một đôi tay nhỏ bé của trẻ nít, mập
mập, ngắn ngủn.
Chống tay, ngồi dậy, đánh giá toàn bộ thân thể.
Đập vào mắt hắn là thân thể của một đứa bé chỉ có hai, ba tuổi bộ dạng.
Nhưng không có hoảng hốt như lần đầu tiên, bởi ít nhất khi nhìn quanh, hắn
thấy được mình nằm ở trên một giường bệnh, trong một căn phòng, hẳn là trong
bệnh viện.
Do đó ít nhất hắn không bị vứt giữa rừng như trước kia và không cần phải tự
mình sinh tồn.
Với bộ thân thể bị neft đến lợi hại này, nếu cái hệ thống đáng chết vạn lần
kia lần nữa đem hắn vứt giữa rừng, rất có thể hắn sẽ phải làm mồi cho thú dữ
và lập tức treo.
Thật sự là như vậy, khi hắn đắng chát nhận ra rằng, sức mạnh thân thể, tinh
thần lực, siêu năng lực của bản thân đều đã biến mất vô tung, không còn sót
lại chút gì.
Hắn hiện tại hoàn toàn là một tên nhóc hai, ba tuổi không hề có một tí ti sức
mạnh, cùng một chút sức tự vệ nào cả.
Thậm chí chỉ với những động tác vận động nhỏ bé vừa rồi, đã đụng chạm đến
những vết trầy xước trên cơ thể hắn kia, hắn đã cảm thấy rõ ràng sự đau đớn
khó nhịn, từ thân thể non nớt này truyền lại và trùng kích đại não của mình.
Duy nhất còn lại đó là ý chí lực và sự thành thục của hắn. Từ đó dù nhận lấy
đau đớn, hắn vẫn không hề hé răng kêu lấy một câu, thậm chí mặt còn không đổi
sắc.
Ánh mắt bình tĩnh của hắn quét quanh căn phòng, cẩn thận đánh giá lấy tất cả,
để có thể biết được mình bị đưa đến là dạng gì thế giới.
Bởi lần này hệ thống không hề thông báo trước cho hắn về điểm đến, đồng thời
ước muốn trước đó của hắn cũng có chút mông lung, không có địa điểm cố định
như trước kia.
“ Chắc chắn không phải là trở lại địa cầu, bởi nơi này vật dụng cùng kiểu dáng
phòng bệnh hoàn toàn kém xa so với địa cầu.”
“ Càng giống hơn là kiến trúc nhà ở của Nhật Bản khoảng thập niên 70, 80 của
thế kỷ trước.”
Đúng lúc này cửa căn phòng bật mở, một vị nữ y tá nhưng mặc trên người trang
phục của ninja bước vào phòng, trước ánh mắt tò mò đánh giá của Lâm Phàm, cô
gái này cũng đánh giá hắn trong chốc lát và nói.
“ A, ngươi đã tỉnh. Như vậy ta cũng bớt đi được một việc. Vết thương cũng đã
đóng vẩy rồi. Dù ngươi là được Sakumo đại nhân đưa về, nhưng ngươi không phải
là trường hợp đầu tiên và cũng không phải là duy nhất, cho nên khi khỏi rồi
thì tự. . .”
Trên trán đeo một chiếc băng bảo vệ đầu, có khắc biểu tượng một chiếc là với
vòng xoáy ở giữa. Áo khoác ngoài màu xanh lá, bên trong mặc một bộ quần áo bó
màu đen, một chiếc túi nhỏ bên hông, hẳn là để nhẫn cụ.
Chỉ sơ bộ đánh giá, hắn lập tức biết bản thân đang ở đâu và biết rõ ràng hệ
thống đem hắn truyền tống tới dạng gì một thế giới.
“ Thế giới Naruto, làng lá. . . Sakumo đại nhân, không lẽ là bố của Hatake
Kakashi. Như vậy đây là thời điểm còn trước khi Naruto xuất sinh sao?” Nhưng
nghe nữ nhân này ý tứ, hoàn cảnh của hắn cũng không phải là thực tốt.
Ai bảo hắn là toàn bộ thân thể xuyên qua đâu, lần trước khởi đầu cũng vậy, lần
này cũng là như vậy, không thân thích, không nơi nương tựa.
“ Uy ta nói ngươi nghe hiểu không có? Haizz, xem ra vẫn là còn quá nhỏ, hẳn là
chịu đến một cú sốc lớn, tâm trí lại xuất hiện thiếu hụt. . . Ở nơi đây, những
đứa trẻ như ngươi là khó có thể sinh tồn nhất.”
Nói trong đầu cô nàng không khỏi hiện lên thân ảnh của những đứa trẻ từ nơi
khác đưa đến, lang thang, đói khổ trong làng.
Lâm Phàm cũng không khỏi hiện lên những cảnh tượng tàn khốc xảy đến với những
đứa trẻ sinh hoạt trong thế giới loạn lạc này.
Tiêu biểu nhất là Nagato, Yahiko và Konan đám nhóc này.
Sinh ra trong thời chiến, lại còn không có sức mạnh để quyết định vận mệnh,
phải tự tìm cách sinh tồn.
Tình cảnh của hắn hiện tại thật có chút giống bọn chúng. Thậm chí còn tồi tệ
hơn khi hắn còn nhỏ hơn bọn chúng.
“ Mong rằng hiện tại vẫn chưa đến thời điểm cuộc đại chiến ninja lần thứ hai
diễn ra. Như vậy ít nhất cơ hội sống sót của một kẻ ngoại lai như ta còn có
thể cao hơn một chút.”
Khi này tính bài ngoại của dân làng vẫn còn chưa cao như trong thời chiến,
những đứa trẻ ngoại lai cũng ít bị bài xích hơn, khi những lo sợ về một tên
gián điệp tí hon của làng khác cài vào thăm dò còn chưa xuất hiện.
Chỉ cần được thu lưu và ở lại nơi đây, hắn sẽ dễ dàng sống sót được. Dù sao
khả năng sinh tồn của hắn vẫn còn tại.
Từ đó hắn sẽ có đủ thời gian để tìm lại được sức mạnh của bản thân.
“ Cảm giác không chút sức mạnh như hiện tại thật là khó chịu !!”