Người đăng: taolatao11397
Sự tình cuối cùng cũng kết thúc.
Con Deoxys kia dù mạnh mẽ nhưng một mình nó làm sao có thể đối chọi lại với
đội hình khủng bố của Lâm Phàm.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi nó bị đánh về nguyên hình. Biến thành một viên
ngọc màu tím đen, hiện tại đã nằm gọn trong tay Lâm Phàm.
Cảm thụ được viên ngọc này truyền đến năng lượng siêu năng, trên mặt Lâm Phàm
không khỏi lộ ra thỏa mãn biểu tình. Bởi với nguồn năng lượng này, cây siêu
năng của hắn sẽ có đầy đủ “chất dinh dưỡng” để mau chóng phát triển và đem đến
cho hắn sự mới lạ.
Tuy không thể trực tiếp đem nó thôn phệ, vì dù bị đánh về nguyên hình, nhưng
con Deoxys kia vẫn chưa triệt để chết đi,mà chỉ bị lâm vào trạng thái ngủ say
và nguồn năng lượng của nó này, vẫn còn ý thức tự vệ, từ đó bài xích Lâm Phàm,
không cho hắn đem nó thôn phệ.
Mặc cho đó là cây siêu năng trong thức hải của hắn có tự động vươn ra bộ rễ
của mình, cắm trực tiếp vào viên ngọc và hấp thu lấy, thì quá trình đồng bộ
này cũng cực kỳ mất thời gian.
Mà kết quả thu được lại cực kỳ không đáng kể, khi bản thân cây siêu năng cũng
cần bỏ ra lượng lớn năng lượng, để đem ý chí của nguồn năng lượng kia hoàn
toàn ma diệt, biến nó thành nguồn năng lượng tự do cho bản thân hấp thu và sử
dụng được.
Thậm chí thời gian dài nguồn năng lượng kia còn dần dần sinh ra địch ý với
hắn, khiến cho việc đem nó hấp thu càng ngày càng khó khăn, tiêu hao như vậy
có thể nói là được không bù nổi mất.
“ Thần cấp năng lượng xem ra vẫn là thứ mà ta chưa thể dễ dàng chạm đến được.”
Sau một hồi nhắm mắt thử nghiệm, Lâm Phàm không còn cách nào khác là đem thứ
này cất kỹ để ngày sau nghiên cứu và tìm cách.
Hơn nữa lúc này Steven và Alain đã đồng thời hướng về phía hắn bay lại. Cho
nên hắn phải tiếp đón hai người mà không thể chuyên tâm đắm chìm trong nghiên
cứu được.
“ Lâm Phàm quán quân ! Mới vài năm không gặp, thực lực của ngươi dĩ nhiên đã
đạt đến mức độ này. Thật sự là khiến người ta phải nể phục. . . Lần này cũng
may nhờ có ngươi, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi.”
Steven quán quân hào sảng cùng Lâm Phàm chào hỏi, vì cả hai cũng gọi là người
quen cũ, đồng thời Steven cũng có chút thổn thức khi nhắc về thực lực của Lâm
Phàm và nhớ lại những gì vừa xảy ra.
“ Đúng vậy, sinh cùng thời với hắn khiến ta thật sự cảm thấy mặc cảm tự nhận
không bằng.” Alain thầm nhủ.
Phía bên kia, Lâm Phàm mỉm cười tiếp đón đối phương, đồng thời thuận tay đem
đám Pokemon của bản thân thu lại, chỉ để Drageon ở lại làm vật cưỡi, phiêu phù
ở nơi đó.
“ Nếu không phải Steven quán quân ngươi một lòng ham mê với những thứ khoáng
thạch đó, mà thay vào đó là chuyên tâm theo đuổi con đường huấn luyện Pokemon.
Thì ta tin chắc rằng, thực lực của ngươi hôm nay sẽ không hề kém hơn ta.”
Thật vậy, lấy Steven tài lực, gia thế và địa vị, thì việc kiếm được những con
Pokemon có tiềm lực khủng bố là cực kỳ dễ dàng. Hắn cũng chỉ cần chuyên tâm
đem chúng đào tạo, như vậy ắt hẳn, thực lực của Steven sẽ không chỉ dừng lại ở
mức độ hiện tại.
Nhưng thực tế mà, mỗi người có thứ mình yêu thích riêng và theo đuổi con đường
cũng là hoàn toàn khác biệt, không ai có thể can thiệp được.
Nói đến vấn đề này, chính bản thân Steven cũng từ chối cho ý kiến. Thấy đối
phương im lặng không nói, Lâm Phàm tiếp tục mở lời.
“ Đúng rồi, ta chính đang có việc tìm Steven quán quân đây. Ta cũng không dài
dòng, ta muốn khiêu chiến ngươi. Nhưng không phải là luận bàn thông thường, mà
là chiến đấu để giành danh hiệu quán quân của Hoenn địa khu.”
Thấy Lâm Phàm biểu lộ dường như là ăn chắc bản thân và việc khiêu chiến với
hắn chỉ là vấn đề thủ tục để đối phương đem danh hiệu quán quân bắt tới tay,
khiến Steven không khỏi cười khổ.
Bởi từ những gì vừa xong được chứng kiến, Steven cũng tự mình hiểu lấy, Lâm
Phàm hoàn toàn có tư cách và thực lực để tự tin làm được như vậy.
Dù không có quá nhiều để ý đến cái danh hiệu này và bản thân có thể đem nó
trực tiếp nhường cho Lâm Phàm, nhưng bị đối phương ăn chặt cảm giác vẫn khiến
cho Steven trong nội tâm có chút khúc mắc.
Do đó lợi dụng thân phận hiện tại vẫn còn là quán quân của Hoenn, Steven muốn
yêu cầu một chút gì đó, để Lâm Phàm giúp bản thân một chút bận bịu. Như vậy
bản thân sẽ thoải mái hơn khi đem chức vị này nhường cho đối phương.
“ Không phải ở Sinnoh, Giratina vẫn còn đuổi đánh Dialga tới khắp mọi nơi, cho
nên cần lượng lớn nhân thủ trấn áp ở các nơi để giảm bớt thiệt hại do chúng
gây ra sao!”
“ Dạng này chẳng bằng đem tên này kéo qua đó, biết đâu vấn đề này có thể được
giải quyết triệt để.”
Nghĩ đến đây, Steven trong lòng thì cười thầm, còn trên mặt thì đột nhiên lại
hiện ra vẻ khó xử.
“ Không phải là ta không muốn cùng ngươi giao đấu. Chỉ là hiện tại công việc
của ta có chút gấp gáp. Sự tình ở nơi đây mặc dù đã kết thúc, nhưng ta lại
phải lập tức lên đường đến Sinnoh địa khu, vì ở nơi đó, mấy con thần thú dạo
gần đây không hề chịu yên phận, cho nên. . .”
Một tràng dài lý do được Steven đưa ra, nhưng chính hắn cũng không nghĩ rằng
chưa chờ hắn nói xong, Lâm Phàm đã thế hắn suy nghĩ và đưa ra yêu cầu là cùng
hắn đồng hành đến Sinnoh để xem tình hình ở nơi đây.
Kỳ thật Steven không biết rằng, đối với Lâm Phàm thì chức vị quán quân này ở
thời điểm hiện tại đã là có cũng tốt, mà không có cũng chẳng sao.
Điều khiến Lâm Phàm càng cảm thấy hứng thú hơn, chính là đám thần tồn tại trên
thế giới này. Cho nên yêu cầu của Steven đưa ra chính hợp ý hắn, vì kể cả
không có Steven thì hắn cũng sẽ lập tức xong việc là chạy đến nơi đó.
Còn có thêm Steven thì xem như là tiện đường đồng hành và một công đôi việc
đi.
Thống nhất được mục tiêu, sự tình cũng đã xong xuôi, cả hai lập tức lên đường
bay thẳng đến Sinnoh, giao công việc dọn dẹp tàn cuộc và báo cáo kết quả lại
cho Alain. ..
. . . . . ..
“ Y nha nha thật thoải mái !”
Trên mỏm đá tinh khiết, nơi quanh năm đều đều là mùa xuân. Đám nữ đang vui vẻ
đùa giỡn bên bờ hồ. Người thì thoải mái bơi lội, người thì nằm dài phơi nắng,
còn có nhóm nữ đang vui vẻ cùng nhau chơi trò té nước. ..
Thi thoảng từ miệng các nàng sẽ phát ra những thanh âm rên rỉ đầy thoải mái.
Đặc biệt là lúc những cơn gió mát thổi qua, mang theo không khí tươi mới tràn
ngập sức sống từ phía Primal Torterra thổi lại.
Vốn cảnh xuân nơi đây đã rất tươi đẹp, có thêm sự hiện diện của các nàng phải
gọi là cảnh đẹp ý vui.
Sở dĩ có dạng này sinh hoạt, là vì các nàng cũng cần buông lỏng sau những giờ
tập luyện căng thẳng và quan trọng là các nàng cần tạo không khí vui vẻ, để
thành viên mới trong hậu cung là Eileen có thể dễ dàng hòa nhập hơn.
“ Nhìn xem, Linnea nhìn xem . . . nhìn Winona và Skyla mà xem, các nàng lớn
như vậy, có phải hay không sẽ được lão công yêu thích hơn chúng ta.”
Valerie nhìn bốn quả bưởi tròn mà chị em của Winona sở hữu, dù được nâng đỡ
bởi những chiếc áo ngực, nhưng vẫn lộ rõ độ trĩu nặng và dư thừa của mình,
đồng thời rung động kịch liệt mỗi khi hai nàng chạy nhảy.
Lại nhìn xuống bản thân, tuy không phải đồng bằng nhưng mãi vẫn chỉ là hai quả
cam không chịu lớn, Valerie có đôi chút u sầu.
Thấy cô chủ buồn, Linnea lập tức xích lại gần an ủi “ Cô chủ yên tâm, lão công
hắn mới sẽ không thiên vị đấy. Thời gian trước đó cô chủ còn không phải rõ
ràng sao? Lớn hay nhỏ lão công hắn đều thích hết đấy. . .”
“ Thật không? Ngươi cũng đừng lừa ta nha. . . Mỗi lần lúc đó đến, ta thấy lão
công thường xoa xoa nơi này, bảo làm như vậy nơi đây sẽ biến lớn hơn. Như vậy
sẽ rất đẹp mắt, chứng tỏ hắn rất thích nơi này biến lớn đây. Chỉ là, chỉ là
của ta làm sao không chịu lớn đâu. . .”
Nghĩ đến đây Valerie hai mắt dần dần mông lung chực khóc, cô nàng sợ rằng,
mình vì quá nhỏ mà sẽ không được Lâm Phàm yêu thích.
Thấy vậy Linnea lập tức xích lại gần, đem nàng ôm ngang, đồng thời trong đầu
nghĩ cách an ủi Valerie. Nghĩ nghĩ một hồi, Linnea đột nhiên nghĩ ra một cách
giúp Valerie.
“ Nếu lão công đã nói xoa xoa có thể giúp nơi này biến lớn, hay là để ta giúp
tiểu thư xoa xoa, biết đâu nơi đó sẽ thật dần dần lớn lên. Như vậy khi lão
công trở lại, chắc chắn sẽ thích tiểu thư hơn một chút. . .”
Nghe thấy vậy, con mắt của Valerie lập tức rực sáng, đồng thời chủ động đem
hai tay của Linnea chụp lấy, đặt vào bộ ngực sữa của mình, gấp gáp nói : “
Đúng vậy ! Sao ta không sớm nghĩ ra đâu, Linnea, mau mau giúp ta đem nơi này
xoa xoa, biến nó lớn lên. . .”
Thấy Valerie tràn ngập hy vọng và chờ đợi ánh mắt, Linnea không thể làm gì
khác hơn là học theo Lâm Phàm động tác mỗi lần hắn sờ mó bản thân, để áp dụng
lên chính bộ ngực sữa của Valerie. Động tác của Linnea cũng dần dần biến thành
chuẩn bài quá mức. ..
Rõ ràng mục đích là thật thuần khiết, nhưng lúc này hình ảnh mà hai nữ tạo ra
lại khiến người ta cảm thấy, các nàng đã rất nhớ nhung và thèm khát sự yêu
thương đến từ Lâm Phàm vậy.
Ở một bên khác, câu chuyện và hình ảnh giữa đám nữ lộ ra thuần khiết hơn
nhiều. Khi nơi này chỉ có Cynthia, Glacia và Lorelei ba vị băng sơn mỹ nữ.
Chủ đề tập trung chủ yếu vào Cynthia, khi nàng lại bị kêu gọi trở về Sinnoh,
để giải quyết vấn đề của mấy con thần thú.
Vốn Cynthia nghĩ một mình lập tức trở lại, nhưng coi mình là thành viên của
hậu cung và sớm hòa nhập vào đại gia đình này, khiến cho trước khi rời đi,
nàng cũng nói nhỏ với đám tỷ muội một tiếng.
Để rồi khi Cynthia nói trước với Lorelei, cô nàng lập tức đòi đi theo. Bởi lý
do là đã tập luyện một đoạn thời gian, cho nên cần ra ngoài thực chiến. Một là
để vững chắc thực lực, hai là để tìm cơ hội đột phá khi nàng phát hiện mình đã
chạm đến bình cảnh.
Có Lorelei đi, Glacia cũng không chịu thua kém mà yêu cầu được theo. Bởi
Glacia cũng có lí do tương tự và quan trọng là bản thân nàng không thể thua
kém Lorelei.
Rồi đợi đến khi đám nữ tụ tập lại cùng một chỗ và Cynthia thông báo qua về
việc này, thì cả đám đều nhao nhao muốn tham gia chuyến đi này. Lí do đều là
muốn ra ngoài thử sức và thử xem thành quả tập luyện của bản thân.
Gần như một trăm phần trăm ý kiến thống nhất là như vậy khiến cho Cynthia dù
muốn phản bác cũng phản bác không được. Hơn nữa nàng không có lí do và không
có quyền quản lí việc đi hay ở của đám nữ.
Cuối cùng đám nữ quyết định rồng rồng rắn rắn nối đuôi nhau, rời đi mỏm đá
tinh khiết, đồng hành cùng Cynthia trở về Sinnoh giải quyết vấn đề của Dialga
và Giratina. ..