Người đăng: ๖ۣۜTiểu๖ۣۜHàn
Chương 5: Cường giả vi tôn (3).
Thân thể gầy yếu giờ không còn yếu đuối như trước nữa, không còn thổi một cái
là bay. Tam tiểu thư hiện tại, toàn thân đều tản mát ra một loại khí tức tao
nhã của quý tộc, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm. Giống như hiện giờ
người nào đứng trước nàng, đều chỉ có thể quỳ xuống cúi đầu tuân phục nàng.
Nàng thật sự không nhìn lầm chứ? Đây thật là phế vật, quỷ bệnh, yếu đuối nhu
nhược kia sao ?
Bất kể thế nào, hiện tại nàng cảm thấy nàng là không đắc tội nổi tam tiểu thư
a.
“Tam… tam tiểu thư… Là nô tỳ trước kia sai lầm rồi, cầu tiểu thư lưu lại cái
mạng nhỏ cho nô tỳ. Nô tỳ về sau sẽ không dám…nữa.”
Nhớ lại trước đây, nàng và những người khác cùng nhau ức hiếp tam tiểu thư.
Bội Hương nghĩ vậy trên cổ liền cảm thấy từng đợt lạnh cả người.
Nàng chỉ là một nha hoàn, xem như cũng có vài phần tư sắc, thế nhưng vì nàng
sinh ra là thân phận hèn mọn nên bình thường đều rất ghen tị với những tiểu
thư quý tộc chân chính. Đối với một người yếu đuối, vô năng như Hoàng Bắc
Nguyệt mà lại là tiểu thư dòng chính duy nhất của phủ trưởng công chúa lại
càng ghen ghét ! Bởi vậy đều ức hiếp nàng gấp bội lần !
Nàng đã muốn chứng minh cho mọi người, tiểu thư thì thế nào ? Tiểu thư thì
nàng vẫn có thể tùy tiện đánh chửi ! Địa vị của nàng còn cao hơn cả một tiểu
thư !
Thế nhưng hiện giờ, có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám đi ức hiếp
tam tiểu thư nữa !
“Muốn ta lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi thì phải xem miệng lưỡi ngươi có nghe
theo ta hay không.”
Đáng lẽ vừa rồi nàng còn giết luôn cả cái nha hoàn này, vì trong trí nhớ của
Hoàng Bắc Nguyệt, trước kia nàng đã bị nha hoàn này ức hiếp không ít. Chẳng
qua, giữ nàng ta lại vẫn còn có một chút tác dụng, thế nên tạm thời lưu lại
cái mạng nhỏ của nàng đi.
“Nô tỳ nhất định nghe lời, nhất định nghe lời !”
“Đem thi thể xử lý đi!” Nhàn nhạt phân phó một tiếng, sau đó Hoàng Bắc Nguyệt
liền lập tức đi ra khỏi nơi này.
“Hóa ra phế vật được đồn đại ở trong phủ trưởng công chúa lại bá đạo như vậy.”
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống một cơn gió đột nhiên vang lên.
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, là ai ? Ai có thể im lặng không một tiếng
động trốn ở chung quanh, mà nàng một chút cũng không có phát giác !
Thanh âm vừa vang lên, nàng đương nhiên có thể xác định đúng phương vị của
người đó. Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên một gốc cây cành lá rậm rạp trong từ
đường có một y phục màu trắng thuần khiết đang khẽ rũ xuống, theo gió lay
động. Mái tóc đen dài phân tán trên áo trắng, theo ánh trăng chiếu xuống thoạt
nhìn có chút mê ly.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày một chút.
Dung mạo tinh xảo thật khiến người khác hô hấp đều ngưng trệ, ánh trăng cùng
bộ y phục màu trắng làm tăng lên vẻ đẹp rực rỡ vô hạn của làn da trắng nõn nà.
Mày kiếm sắc bén, đôi mắt màu thiển tử trong bóng đêm hơn một phần sóng nước
mênh mông dao động, giống như ma nhưng không phải ma, tựa như thần nhưng lại
không phải là thần. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt lãnh đạm nhếch lên
giống như ác ma làm người ta hoa mắt mê mẩn.
Từng trận gió nhẹ lướt qua, mái tóc đen nhẹ nhàng chạm vào hai gò má, ngũ quan
dù nhìn thế nào cũng thấy vô cùng hoàn mĩ, không có chút tỳ vết nào. Dù cho
hắn có đoạt hết vẻ đẹp trên thế gian này cũng không hề có vẻ âm nhu nữ tính,
thần sắc sắc bén và sát phạt trên mặt hắn đã thể hiện rõ khí phách của hắn.
Hắn dựa vào một nhánh cây, đôi mắt tím nhuộm màu ánh trăng lại tăng thêm mấy
phần yêu tinh tà khí.
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay lại nhìn hắn. Người này không hề tồn tại trong trí
nhớ của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn không phải là người trong phủ trưởng công chúa,
hơn nữa cũng tuyệt đối không phải người của Nam Dực Quốc. Hắn có thể vô thanh
vô tức xuất hiện chung quanh nàng thì nhất định không hề đơn giản!
Bất quá, mặc kệ hắn là ai cũng không phải chuyện liên quan đến nàng.
“Bớt lo chuyện người khác thì mạng mới dài!”
Thu hồi lại ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi ra ngoài mà không hề quay đầu
lại.
Thật là một tiểu nha đầu cao ngạo lãnh khốc a!
Phong Liên Dực cười nhẹ, dung mạo hỗn hợp hai loại khí chất tương phản là ác
ma cùng thiên thần thật hài hòa, khiến linh hồn người khác đều lâm vào sự say
mê mênh mang.