Quái Nhân


Người đăng: TieuBachLong90

Vương Bảo Xuyên nở nụ cười khó đoán:


  • Trương sư huynh nói thế sai rồi! Vương ta cũng là đại sư huynh, trọng trách
    phải quan tâm đến những đệ tử trong học viện. Tuy nói Phượng Minh chưa phải đệ
    tử chính thức, song cũng là dự bị. Nếu chưa tới ngày thi tuyển đã xảy ra
    chuyện không phải khiến người ngoài học viện dị nghị hay sao?


  • Ngươi muốn thế nào?


  • Muốn Trương sư huynh thả Phượng Minh ra, ta sẽ đích thân dẫn hắn đến bẩm
    báo với viện trưởng.


  • Không được!


Trương Cuồng đột nhiên gằn giọng, trừng mắt hung dữ nhìn Vương Bảo Xuyên, tay
phải cầm búa đưa ra sau lưng, tư thế như sẵn sàng bổ đôi gã bất cứ lúc nào:


  • Ta đang thi hành nhiệm vụ, đại diện cho Chấp Pháp đường, nếu ngươi còn lằng
    nhằng một lần nữa thì đi mà nói chuyện với Khai Thiên Phủ của ta!


  • Ngươi dám?


Thần sắc Vương Bảo Xuyên cũng biến chuyển thành đầy sát khí.

Hơn mười đệ tử xung quanh run lên bần bật, tất cả đều không rõ vì sao chỉ một
tên Phượng Minh bé nhỏ mà hai vị Trương Vương đại sư huynh lại trông như sắp
đánh nhau người sống ta chết.

Tên đệ tử cao gầy lấy hết dũng khí lại ôm quyền lần nữa:


  • Vương đại sư huynh, mong huynh thông cảm, sau khi chúng ta đưa Phượng Minh
    đến Vô Gián ngục, Vương đại sư huynh có thể tới bẩm báo với viện trưởng để đưa
    hắn ta về.

Nghe vậy, Vương Bảo Xuyên quắc mắt liếc sang khiến tên đệ tử cao gầy toát hết
mồ hôi hột:


  • Các ngươi được lắm, hừ!

Đoạn Vương Bảo Xuyên phất tay áo quay lưng bỏ đi.


  • Còn chần chờ gì nữa, mau đưa bọn chúng đi ngục Vô Gián!

Sau khi Vương Bảo Xuyên khuất dạng, Trương Cuồng quát lớn. Đám đệ tử vâng vâng
dạ dạ vội vã áp giải Phượng Minh và mấy tên sát thủ đi về hướng tây học viện.

Tuổi thọ học viện Tinh Đạo đã gần mười ngàn năm, song song chiều dài lịch sử
có rất nhiều cuộc phân tranh giữa các phe phái, ngoại lực bên ngoài. Tiêu chí
của học viện Tinh Đạo là hướng đến sự khoan dung nên thường không giết chết
người phạm tội hay địch nhân mà đem giam ở Vô Gián ngục, cứ cách một thời gian
căn cứ theo biểu hiện rồi thả ra. Tất nhiên nếu không biết hối lỗi, việc ngươi
bị giam trăm năm hay ngàn năm là bình thường.

Vô Gián ngục nằm dưới chân Chấp Pháp sơn. Muốn đi vào đây thì phải thông qua
một hành lang dài từ đỉnh núi xuyên thẳng vào lòng đất xuống bên dưới. Vô Gián
ngục có không khí rất oi bức, nóng như chảo dầu, người không quen hít thở một
hơi đã muốn trụy tim, đúng là một nơi thích hợp để hành hạ phạm nhân.

Lần đầu bị áp giải vào đây Phượng Minh đã cảm thấy buồn nôn chóng mặt. Cũng
may có mấy gã đệ tử xung quanh không ngừng nhét đan dược vào miệng cho hắn
điều tức. Đây là do Phượng Minh cũng chưa làm ra lỗi lầm gì, chứ mấy tên sát
thủ tội nghiệp phía sau thì đã sớm ngất xỉu hết rồi.

Tên đệ tử cao gầy là người dẫn đầu, Trương Cuồng sau khi dẫn đám Phượng Minh
tới hành lang thì đã rời đi, trước khi đi còn dặn dò kỹ phải giao Phượng Minh
tận tay một người tên là “Nhất Tâm sư thúc”. Điều kỳ lạ hơn nữa là khi nhắc
tới cái tên này, Trương Cuồng liền bụm miệng nôn liên tục, sắc mặt tái mét rồi
mất dạng.

Mới tiếp xúc với Trương Cuồng điều làm Phượng Minh ấn tượng nhất là sự bá đạo
không coi người khác ra gì của gã, đến Vương Bảo Xuyên cũng phải nhượng bộ,
vậy mà nhắc tới cái tên “Nhất Tâm sư thúc” gã ta còn biểu hiện kỳ quái như
thế, Phượng Minh có chút lo sợ về thứ mình sắp phải đối mặt.

Vừa đi, tên đệ tử cao gầy vừa nói:


  • Nhất Tâm sư thúc là sư đệ của viện trưởng, cảnh giới Quy Nguyên sơ kỳ, là
    một trong bảy cường giả của học viện Tinh Đạo chúng ta! Người có trách nhiệm
    thẩm vấn và trông coi phạm nhân ở Vô Gián ngục. Ta nói trước gặp Nhất Tâm sư
    thúc, ông ta nói gì ngươi cũng phải nghe theo, nếu không ta không chắc ngươi
    sẽ toàn mạng trở lên.

Phượng Minh gật gật, hỏi:


  • Sư huynh, khi nào ta mới được thả ra?


  • Yên tâm, đến khi Nhất Tâm sư thúc cảm thấy ngươi “đã sám hối” thì lập tức
    sẽ có người đến đón ngươi.


  • Cảm thấy “đã sám hối”? Chẳng lẽ nếu thúc ấy ghét ta thì cả đời ta cũng
    không thể ra khỏi ngục Vô Gián sao? Ta còn chưa phải là môn nhân của học viện
    Tinh Đạo, các người không thể quá đáng thế được?


Lần đầu tiên từ lúc đến học viện Tinh Đạo đến nay, Phượng Minh cảm giác có
điều không ổn.

Tên đệ tử cười cười:


  • Quá đáng thì làm sao? Lý gia ngươi dù to nhưng so với học viện Tinh Đạo
    chúng ta cũng không bằng một phần mười. Đây là học viện được các đời Quận chủ
    khâm điểm hiểu không? Tướng lĩnh quân đội của Thanh Ngưu quận đa phần đều xuất
    thân từ học viện Tinh Đạo. Nếu viện trưởng không muốn thả ngươi ra, thì ngay
    cả gia chủ Lý gia cũng đừng hòng đưa ngươi đi.

Phượng Minh câm lặng, vẫn không ngừng bị đám đệ tử đẩy về phía trước, bọn
chúng cười hắc hắc càng làm Phượng Minh hoảng sợ.

Cái cảm giác không biết thứ gì đang chào đón mình nó rất khó chịu, nhưng nghĩ
đi nghĩ lại cả cửu tử nhất sinh hắn cũng từng trải qua, lão già Nhất Tâm gì đó
thì có gì ghê gớm cơ chứ?

Dọc hành lang là những bó đuốc được treo bên tường, thắp lên một con đường
sáng dẫn thẳng xuống dưới hầm tối. Nơi đây dù không có gió nhưng những ánh
đuốc đôi khi khi vẫn thoáng chao đảo khiến người ta rợn tóc gáy.

Càng gần đến nơi thì tên đệ tử cao gầy càng có vẻ cảm khái, dặn dò và đưa cho
Phượng Minh rất nhiều thứ khiến lòng hắn càng thêm bất an:


  • Lý đệ, đây là đan dược giúp ngươi chống chọi lại sự nóng bức. Đây là bông
    băng thuốc đỏ, nếu trường hợp ngươi bị xây xước gì. Ngươi cũng biết đấy, ngươi
    vốn không phải kẻ phạm tội, chỉ là bị bắt xuống đây cho Nhất Tâm sư thúc thẩm
    vấn, nếu khi ngươi trở lên không toàn vẹn thì ta cũng rất buồn đó.


  • Đại ca, dẫn ta lên được không?


Phượng Minh ngập ngừng hỏi.

Tên đệ tử cao gầy lắc đầu thở dài:


  • Mệnh lệnh của Trương đại sư huynh ai mà dám làm trái. Yên tâm, cứ cách một
    thời gian ta sẽ trở xuống xem tình hình của ngươi rồi bẩm báo. Hoặc giả viện
    trưởng xuống đây, ngươi sẽ được thả ra thôi. Còn mười mấy ngày nữa là thi
    tuyển rồi.


  • Đại ca, ta thật sự vô tội. Ngươi cũng biết, ta chỉ muốn đi thi tuyển thôi.
    Ngươi dẫn ta lên đi, ta sẽ hậu ta ngươi. Ta còn có một muội muội rất xinh xắn,
    muốn giới thiệu cho ngươi…


  • Ài, ta cũng rất tội nghiệp ngươi. Nhưng mà ta thích nam nhân… Ối…


Đột nhiên không gian xung quanh tối om, chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu của tên đệ
tử cao gầy. Ánh sáng trở lại với hành lang. Phượng Minh quay ra sau lưng thì
phát hiện cả đám đệ tử đã té bật ngửa, ngón tay run run chỉ về phía sau lưng
của hắn.

Hành động của mấy tên này làm Phượng Minh sởn cả da gà, hắn xoay người lại thì
suýt nữa sợ quá mà ngất đi. Trước mặt hắn giờ đây là một đầu người chúc ngược,
không nói đúng hơn là của một người đang treo ngược trên trần nhà. Đầu tóc y
bù xù, hai mắt trắng dã, lưỡi thè ra ngoài quẹo sang một bên như người bị treo
cổ.


  • Quỷ!


  • A quỷ, a Nhất Tâm sư thúc!


Phượng Minh và đám đệ tử gần như cùng lúc hét lớn.

Quái nhân đang treo ngược mình trên trần nhà, nghe thấy tiếng hét cũng bỗng
giật mình rớt cái oạch xuống, thất thanh hỏi:


  • Quỷ, cái gì quỷ, quỷ ở đâu? Cứu ta với, ân công!

Nói đoạn quái nhân chui ra sau lưng Phượng Minh trốn, trông bộ dáng rụt rè như
đang trốn thứ gì đó.


  • Lý sư đệ, xin cáo biệt trước. Nhất Tâm sư thúc, đây là số phạm nhân được áp
    giải tới lần này, mong sư thúc thỏa mãn… A chạy mau…

Trong lúc Phượng Minh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì tên đệ tử cao gầy
đã dẫn hơn mười tên đệ tử khác vắt giò lên cổ mà chạy, thoáng chốc đã không
thấy bóng dáng, nơi đây chỉ còn mình Phượng Minh, quái nhân và đám sát thủ
đang ngất dưới đất.

Quái nhân vẫn núp sau lưng Phượng Minh, cứ như hành động của mấy tên đệ tử kia
khiến y cảm thấy sợ hãi.

Phượng Minh run lẩy bẩy toàn thân, tuy nói hắn can đảm, đủ dũng khí để trải
qua sinh tử, song hắn cũng chỉ là một gã thiếu niên mười bảy tuổi, nếu nói
lòng dạ có thể sắt đá, kiên gan bền chí trước mọi việc thì không thể nào.
Phượng Minh có một nỗi sợ rất lớn ám ảnh hắn từ lúc bé đó là… sợ ma.

Cũng có thể vì hắn luôn phải sống một mình, xung quanh chưa từng được sự bảo
bọc của người lớn nên luôn sợ hãi bóng tối và những cảm giác ghê gớm mà nó
mang lại.


  • Nhất… Nhất Tâm sư thúc, người là giám ngục ở đây sao?


  • Ai, ân công nói ai là giám ngục?


Quái Nhân nghe Phượng Minh nói vậy thì cũng run lên như cầy sấy, càng ôm lưng
Phượng Minh chặt hơn. Vẻ ngây ngô điên khùng của y làm Phượng Minh đỡ sợ hơn
một chút. Dù sao cũng chỉ là một người điên, đối phó với người điên thì chỉ
cần lừa y một chút là được.

Phượng Minh quay người đưa tay che miệng, hắng giọng:


  • Ta chính là giám ngục tên Nhất Tâm, sư thúc của ngươi. Mau nói cho ta biết
    về tình hình nơi đây!

Quái nhân ngẩng đầu lên, giương đôi mắt trắng dã đầy vẻ ngờ nghệch nhìn chằm
chằm Phượng Minh:


  • Ngươi là sư thúc của ta, ta là sư điệt của ngươi?


  • Đúng!


  • Vậy sư thúc mau mau bảo vệ sư điệt, có một tên đại ác ma đang tới đây, hắn
    đáng sợ lắm, thường xuyên bắt người khác treo lên rồi tra tấn. Mấy hôm trước
    có một cô nương xinh đẹp bị bắt tới đây, cũng đang bị hắn tra tấn đến sống dở
    chết dở.


  • Được, sư điệt yên tâm, có Nhất Tâm sư thúc ở đây nhất định sẽ bảo vệ sư
    điệt an toàn, còn cứu cả tiểu mỹ nhân kia ra nữa.


Phượng Minh là một con người chung thủy, Hạ Tử Linh hết lòng với hắn, hắn cũng
sẽ hết lòng vì Hạ Tử Linh. Nhưng hắn cũng là đàn ông, nghe nói có mỹ nhân cũng
muốn tới nhìn thử nàng ta đẹp tới đâu, có sánh bằng Tử Linh của mình hay
không?

Quái nhân gật gật, bỗng sắc mặt y tái xanh, co rúm người lại đưa tay chỉ về
bóng tối nơi xa:


  • Sư thúc, ác ma sắp đến rồi. Hắn tới chắc là để bắt sư điệt đó, sư thúc mau
    mau cứu ta!

Phượng Minh quay người lại nhìn về hướng quái nhân thì chẳng thấy ai ngoài một
vùng tối tăm. Hắn nhớ lại thì tên đệ tử cao gầy từng nói ở ngục Vô Gián này
ngoài Nhất Tâm ra thì không có người nào được tự do đi lại, bụng bảo dạ rằng
chắc lại do y tưởng tượng ra thôi.


  • Oa, ác ma tới rồi. Hắn bắt sư điệt rồi… Sư thúc tại sao người không cứu ta?
    Aaaaa…

Đột nhiên quái nhân thét lớn mấy tiếng cực kỳ chói tai khiến Phượng Minh phải
đưa tay bịt màng nhĩ lại, nhưng âm thanh do quái nhân phát ra lại mạnh tới mức
xung kích vào tâm thần khiến hắn choáng váng xuýt nữa ngất đi.


  • Đủ rồi sư điệt?

Phượng Minh chịu hết nổi lớn giọng nói. Có điều khi hắn mở mắt ra thì đã thấy
quái nhân phía sau lưng biến đâu mất hoàn toàn. Cùng lúc một luồng âm khí lạnh
lẽo bùng lên khắp hành lang, khiến toàn bộ những ngọn đuốc treo bên tường như
mất đi sinh cơ vụt tắt hàng loạt.


Phượng Hí Cửu Thiên - Chương #9