Người đăng: TieuBachLong90
Phượng Minh ung dung nói:
Nghe vậy gã kia hít sâu vào một hơi rồi nhìn qua đồng bọn, làm cả đám trầm mặc
đôi chút.
Từ đầu đến cuối Phượng Minh chỉ bảo trì một bộ dáng, đưa bàn tay phải lên ngăn
cản, không hề xê dịch chút nào. Nhưng tinh mắt có thể thấy mồ hôi trên hắn bắt
đầu nhiễu xuống từng giọt lớn, giống như đang cố sức làm điều gì đó.
Thực ra đây chính là thức đầu thiên trong Nhân Long bát thức - Tiềm Long Vật
Dụng.
Trong Thần Thể quyết kể lại, vào trăm ngàn năm trước ngoài tinh không có hai
khối thiên thạch rơi xuống Trấn Ma đại lục và Thiên Cương đại lục. Sau khi bậc
đại linh tu tìm tới thì phát hiện ra hai khối thiên thạch đó là hai tấm bia.
Càng kỳ lạ hơn nữa là hai tấm bia này có thể dung nhập thần thức của linh tu,
nếu có duyên thì linh tu sẽ tự động nhìn thấy những văn tự ẩn trên tấm bia,
qua đó thu hoạch được đại thần thông.
Trải qua trăm ngàn năm, có người thông qua truyền thừa thần thông biết được
lai lịch hai tấm bia này xuất phát từ một cuốn kinh văn gọi là Kinh Dịch. Phần
bia rơi xuống Trấn Ma đại lục gọi là Dịch bia, ở Thiên Cương đại lục gọi là
Kinh bia.
Chủ nhân của bộ Thần Thể quyết sau khi đi tới Trấn Ma đại lục nhờ cơ duyên xảo
hợp nhận được truyền thừa trong Dịch bia, tạo thành Nhân Long bát thức. Bộ
linh kỹ này rất sâu xa huyền ảo, liên quan tới âm dương ngũ hành, với trình độ
Bổ Mạch như Phượng Minh thì chỉ hiểu được chút da lông, miễn cưỡng thi triển
được thức thứ nhất.
Tuy nhiên thức này có một yếu điểm chết người, đó là nó cần thời gian rất lâu
để tích tụ linh lực nơi lòng bàn tay, sau đó mới theo nguyên lý nước tràn vỡ
đê, phóng xuất đại lượng linh lực ra ngoài. Mà trong đấu pháp chẳng ai có thể
để đối phương có thời gian vận công lâu như thế, nên lần này Phượng Minh mới
chợt suy nghĩ đến cách dùng võ mồm kéo dài thời gian. Dù sao đây cũng là đường
sinh cơ duy nhất của hắn
Hiện tại, chỉ cần thêm một khắc nữa là có thể thi triển Tiềm Long Vật Dụng.
Mấy tên sát thủ sau khi trầm mặc một lúc thì bất chợt một người mở miệng:
Một tên khác đằng đằng sát khí, quát nhẹ:
Trong lòng Phượng Minh giật nảy, thầm hô không ổn. Vội vàng nói:
Đừng!
Đừng con bà ngươi! Mọi người cùng ra tay!
Một tên sát thủ nổi điên vì nãy giờ phải nghe Phượng Minh lảm nhảm không
ngừng.
Biết đã không còn câu giờ được nữa, mặt mày Phượng Minh đỏ gay, cũng gào lớn:
Hắn nhắm nghiền hai mắt, dùng hết sức vận chuyển linh lực trong đan điền đến
lòng bàn tay, công kích vào lượng lớn linh lực đã tích tụ ở đó. Chỉ nghe một
tiếng bụp nho nhỏ, lòng bàn tay Phượng Minh tóe máu nổ tung. Cùng lúc, một
luồng sáng vàng chói mắt phóng xuất ra bao phủ toàn bộ mấy tên sát thủ khiến
bọn chúng phải đưa tay che mắt lại. Trong không gian tiếng long ngâm vang
vọng, nếu ai tinh ý thậm chí còn nghe được ẩn ẩn trong đó là tiếng xương cốt
vỡ nát.
Ánh sáng vàng chỉ lóe lên chưa tới hai giây đã tắt ngấm, nhưng hậu quả để lại
là bàn tay của Phượng Minh gần như bị phế, da thịt rách toang lòi cả xương
cốt. Hắn cố nén cơn đau ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện một tràng cảnh kinh
dị.
Toàn bộ bảy tên sát thủ đều ngã lăn ra mặt đất kêu gào đau đớn, có vài tên còn
bất tỉnh nhân sự nằm chổng vó không rõ sống chết.
Phượng Minh nuốt nước bọt ừng ực. Những gì trước mắt khiến hắn không còn đau
đớn mà ngược lại còn cảm thấy phấn khích vô cùng. Chỉ một chiêu Tiềm Long Vật
Dụng mà đánh ngã luôn tám người cùng cảnh giới, viện trưởng quả nhiên không
lừa hắn. Chỉ có điều nhìn xuống bàn tay của mình Phượng Minh lại cười khổ:
Xung quanh lại có một loạt tiếng bước chân truyền tới, lần này là một đội ngũ
thủ vệ mặc áo đen tầm mười người, dẫn đầu là một tráng hán lưng hùm vai gấu,
mắt báo trợn ngược, mặt mũi bặm trợn, tay cầm một chiếc búa to đùng.
Nhìn tráng hán này Phượng Minh có cảm tưởng y giống như mấy tên mãng phu
chuyên bổ củi trên núi chứ làm gì phải người tu linh cơ chứ?
Tráng hán bước thật nhanh tới chỗ tên sát thủ gần nhất, không nói không rằng
túm cổ gã ta lên, quát lớn:
Trước phong thái dữ tợn của tráng hán này, cả tên sát thủ cũng phải run lên
bần bật:
Rắc! Không đợi tên sát thủ nói xong, tráng hán đã vung sống búa gõ nát đầu gã
ta, khiến gã chết tươi mắt còn không kịp nhắm lại.
Đám đệ tử xung quanh và Phượng Minh đều hít vào một hơi lạnh, da đầu dù không
ai đụng tới cũng có cảm giác tê dại. Tráng hán này vừa tới chưa hỏi thấu đáo
chuyện gì đã giết người, hơn nữa phương thức còn tàn bạo, giống như chẳng coi
học viện Tinh Đạo ra gì.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Phượng Minh bất giác liên tưởng đến mấy chữ “giết
người diệt khẩu”. Trò này hắn từng đọc được rất nhiều trong sách truyện, chẳng
lẽ việc ám sát mình cũng có liên quan đến Trương Cuồng hay sao? Nếu thật thế,
đám người Lý Nhiễm cũng bỏ ra quá nhiều vốn liếng rồi.
Một tên đệ tử cao gầy run run bước tới bên y, giống như lấy hết can đảm nói:
Như nhớ ra điều gì đó, tráng hán ném cái xác tên sát thủ xuống đất, lạnh lùng:
Tên đệ tử cao gầy vội gật đầu lia lịa, hỏi tiếp:
Trương Cuồng thoáng nhìn qua Phượng Minh rồi nói:
Thấy Trương Cuồng đề cập đến mình, Phượng Minh nhíu mày, lên tiếng:
Trương đại sư huynh, ta không làm gì sai, ngươi cũng thấy rõ ràng bọn chúng
muốn giết ta, vì sao lại bắt ta cùng tới Vô Gián ngục?
Ngươi không đồng ý?
Trương Cuồng cũng híp mắt lại, nhìn chằm chằm Phượng Minh, nắm tay cầm cán búa
siết chặt, khiến Phượng Minh cảm giác như có một con dã thú sắp sửa nhảy vồ
tới xé xác mình nếu mình dám nói từ “không”.
Phượng Minh im lặng.
Hắn cảm thấy bất lực.
Trương Cuồng có tu vi Hoán Huyết hậu kỳ, là đệ tử có tu vi vượt bậc nhất ở học
viện Tinh Đạo, thêm vào đó còn là Hộ Pháp của Chấp Pháp đường. Cho dù gã đập
chết mình giống như đập chết tên sát thủ ban nãy, cũng sẽ có các trưởng bối
học viện Tinh Đạo bao che cho gã.
Bởi vậy Phượng Minh không thể phản kháng, thậm chí dưới sự khiêu khích của
Trương Cuồng cũng chỉ biết im lặng. Chung quy vẫn chỉ một nguyên do là hắn quá
yếu. Dù có được Thần Thể quyết mạnh mẽ kia nhưng một con mèo muốn tiến hóa
thành hổ dữ cũng phải có thời gian, thêm nữa là thiên tài địa bảo bồi dưỡng.
Nhưng hắn chỉ là một đứa cháu bị hắt hủi ở Lý gia, một tên mãng phu tu vi Bổ
Mạch tầng ba, hoàn toàn không có chỗ chống lưng, muốn bay cao thực sự khó, vô
cùng khó. Mặc dù đã có hy vọng, nhưng hy vọng đang không ngừng bị kẻ địch kéo
tới dập tắt.
Nhẫn, phải nhẫn!
Phượng Minh hít sâu vào một hơi, cuối cùng ôm quyền cúi đầu nói:
Lần đầu tiên trên khuôn mặt Trương Cuồng xuất hiện nụ cười, có điều đây là nụ
cười mang đầy vẻ kiêu ngạo ngông cuồng. Gã lạnh lùng nhìn Phượng Minh:
Chỉ là một tên nhóc Bổ Mạch tầng ba, thậm chí còn chưa gia nhập học viện mà
cũng có thể gây ra bao nhiêu sóng gió. Nói cho ngươi biết thiên ngoại hữu
thiên, nhân ngoại hữu nhân. Kẻ mạnh trên đời này nhiều vô cùng. Ngươi tưởng
một chiêu vừa rồi của ngươi đánh ngã được bảy kẻ cùng giai là hay ho sao? Nhầm
rồi! Bảy kẻ này tuy nói là sát thủ nhưng tuổi tác đã cao, linh lực hỗn tạp.
Bất kỳ đệ tử tinh anh cũng dễ dàng hạ gục cả bảy, không tổn thương đến một
cọng lông chứ không thê thảm như ngươi đâu!
Đệ tử tinh anh của học viện ta không dưới năm trăm người. Những linh tu
giống vậy ở Thanh Ngưu quận không phải ba thì là bốn ngàn. Ngươi vẫn chỉ là
một tên Bổ Mạch thấp bé. Hạng linh tu như ngươi kêu ta giết ngươi, ta còn thấy
bẩn tay. Chung quy lại, tới Vô Gián ngục tập cách thu liễm thêm đi!
Bị Trương Cuồng giáo huấn, Phượng Minh sững sờ nhưng không thể phản bác dù chỉ
một chút.
Không để hắn suy nghĩ thêm, đám đệ tử chấp pháp xung quanh đã tới bẻ quặp hai
tay hắn ra sau lưng, rồi đẩy đi.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
Người đến là một gã thanh niên áo vàng có khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ đầy tiêu
sái. Gã nhìn Trương Cuồng cười nhẹ:
Trương Cuồng nhìn gã thanh niên này, thần sắc đầy ngưng trọng:
Ban đầu Phượng Minh còn nghĩ tất cả mọi việc là do Vương Bảo Xuyên sắp đặt,
nhưng bây giờ gã lại ra mặt nói hộ cho mình. Điều này khiến Phượng Minh cảm
thấy vô cùng bất ngờ. Chẳng lẽ mọi suy đoán của hắn là sai sao?