Người đăng: TieuBachLong90
Có điều đúng lúc này xung quanh bỗng vang lên vô số tiếng bước chân đang chạy
nhanh tới, một cơn gió âm hàn phả vào gáy Phượng Minh khiến hắn lạnh toát.
Quay phắt người lại, Phượng Minh phát hiện ra có tám người cảnh giới Bổ Mạch
tầng ba đang dùng hết tốc lực bao vây mình. Vẻ mặt của mấy người này hết sức
tàn nhẫn, ẩn chút máu tanh, tuổi tác lại cao, đa số ba mươi bốn mươi, chẳng có
vẻ gì giống người lên Bất Hối sơn tham gia khảo thí.
Phượng Minh cất tiếng nhìn người đàn ông trung niên đứng gần mình nhất, xem
thái độ có vẻ đây là thủ lĩnh.
Người đàn ông cười nhạt:
Ân oán giữa mấy tiểu bối, lão viện trưởng sẽ chẳng bỏ qua thân phận xuống
tay làm gì.
Ngươi không sợ bị tước tư cách khảo thí sao?
Phượng Minh tiếp tục hỏi.
Người đàn ông trào phúng:
Phượng Minh trầm mặc. Không muốn gia nhập học viện, lại chạy tới tận học viện
vây công mình, ý đồ chắc chắn không chỉ là gây sự.
Như hiểu được suy nghĩ của Phượng Minh, người áo đen cười khằng khặc:
Ánh mắt Phượng Minh lóe lên, rốt cuộc mà người hắn kiêng kỵ nhất cũng đã ra
tay. Gã ta chính là đại công tử Lý gia, con vợ cả Lý Hữu Tài, nhưng lại nhỏ
hơn Phượng Minh hai tuổi. Xét về thiên tư thì Lý Nhiễm cũng rất tốt, năm nay
mới mười bảy tuổi đã là nửa bước Linh Thân. Lần khảo thí này gã ta nắm chắc
mười phần sẽ thành công trúng tuyển. Nếu so sánh giữa Lý Nhiễm và Lý Vân thì
cả hai cách nhau một trời một vực. Lý Vân tuy tu vi khá nhưng lại không có đầu
óc, thuộc loại người hữu dũng vô mưu. Còn Lý Nhiễm này tâm cơ thâm sâu, ngay
cả trong Lý gia cũng rất ít hiện thân. Phượng Minh sống ở Lý gia từ nhỏ đến
lớn nhưng cũng chỉ gặp gã ta có bảy lần. Cả bảy lần đó đều là những lần Lý gia
xảy ra đại sự long trời lở đất, mỗi câu nói của Lý Nhiễm một khi nói ra cũng
phải khiến cho bà nội Lý Nhược Thu phải trầm ngâm hồi lâu rồi tấm tắc khen
ngợi. Vị trí gia chủ, nếu tương lai không có gì bất ngờ thì hiển nhiên sẽ
thuộc về gã ta.
Còn vì sao Lý Nhiễm lại muốn giết Phượng Minh ư? Một kẻ ngoại tộc lại được bà
nội hết sức cưng chiều, lo lắng quan tâm hơn cả máu mủ ruột thịt, chỉ riêng
điều này cũng khiến Lý Nhiễm và Lý Vân muốn giết Phượng Minh cả trăm lần rồi.
Bà nội hắn cũng đã già lão, ai biết được trong lúc đầu óc không minh mẫn có
trao vị trí gia chủ lại cho “kẻ ngoại tộc” này hay không chứ?
Quay lại hiện tại, đối phương cảnh giới cao hơn, nhân số cũng quá đông, cho dù
Phượng Minh vừa đột phá tầng ba Bổ Mạch, linh lực trong cơ thể được áp súc
ngưng tụ cũng khó lòng lấy một địch nhiều thế này.
Mà thật ra cũng không phải không thể.
Thần Thể quyết huyền diệu, trong đó có ghi lại một bộ Linh kỹ rất thích hợp
cho người mang Kim Long linh thể. Linh kỹ này gồm tám chiêu, mỗi chiêu đều
tuyệt thế vô song, theo miêu tả một khi phát ra có thể dùng sức một người quét
ngang ngàn địch. Chiêu đầu tiên, cảnh giới Bổ Mạch có thể miễn cưỡng thi
triển. Tuy nhiên chiêu thức này rất cổ quái, lại có một nhược điểm chí mạng,
Phượng Minh còn chưa rõ phải dùng thế nào để không bị chính nó phản lại. Nhưng
nếu xuất ra được, hắn nắm chắc có thể thoát vây.
Dù sao đây cũng là học viện Tinh Đạo. Đối phương cử đến tám người ắt hẳn muốn
đánh nhanh thắng nhanh, vì kéo dài sẽ gây chú ý. Trong sự kiện lần này, Phượng
Minh mơ hồ còn cảm giác có sự nhúng tay của Vương Bảo Xuyên. Nếu không tại sao
mọi việc lại trùng hợp đến thế? Trước đó Vương Bảo Xuyên cứ khăng khăng tuyên
bố trước bao nhiêu đệ tử sẽ không gây khó dễ cho mình, e rằng là chuẩn bị cho
tràng cảnh này.
Người áo đen lạnh lùng quát, sau lưng gã ta có ba người cũng nhảy vọt lên, bốn
người đồng thời tung một chưởng về phía Phượng Minh. Từ chưởng tâm của bốn
người xuất hiện một luồng sáng xanh, những luồng sáng xanh này chụm lại với
nhau tạo thành một quả cầu bay thẳng tới Phượng Minh.
Đòn này dưới sức hợp lực của bốn người đã không còn thuộc về Bổ Mạch tầng ba
nữa mà là Bổ Mạch tầng bốn!
Phượng Minh nhìn đòn đánh hung mãnh trước mặt, trong mắt hiện lên chiến ý. Hắn
cũng thực sự muốn biết khả năng của mình sau khi luyện Thần Thể quyết có thể
vượt giai chiến đấu như trong lời đồn đại hay không. Nếu không thể vượt giai
giao chiến, Kim Long linh thể căn bản cũng chỉ là phế vật.
Phượng Minh cũng quát lớn, tung một chưởng đánh vào quả cầu xanh kia.
Một tiếng ầm lớn vang vọng, chỉ thấy cả bốn người áo đen đều bị bắn ngược ra
sau ngã lăn xuống đất, kinh hãi nhìn Phượng Minh.
Người áo đen đứng dậy, vẻ mặt âm trầm. Gã phất tay lên, ra hiệu cho bốn người
còn lại, muốn tốc chiến tốc thắng.
Phía bên kia Phượng Minh cũng kinh hãi không kém. Đòn vừa rồi là toàn lực của
hắn, nhưng hắn mới chỉ Bổ Mạch tầng ba, còn đối phương bốn người hợp lực đã có
thể so với tầng bốn, vậy mà không ngờ mình lại dễ dàng đánh bại đối phương.
Người áo đen quát lên. Cùng lúc bảy người kia đột nhiên xếp thành một đường
thẳng sau lưng gã, người sau đặt tay lên lưng người trước. Một luồng sáng xanh
vụt lên, từ cuối hàng ngũ truyền thẳng lên thân hình người áo đen. Hiển nhiên,
tám người này đang thi triển một công pháp trong khoảnh khắc có thể ngưng tụ
sức mạnh của cả tám.
Khí tức người áo đen đang từ Bổ Mạch tầng bốn không ngừng tăng mạnh, cuối cùng
dừng lại đỉnh tầng năm. Bù lại, khuôn mặt gã cũng nổi đầy gân đỏ, ngay cả
tròng mắt cũng tràn đầy tia máu, thân thể căng phồng như sắp vỡ tung.
Hình ảnh này Phượng Minh đã quá quen thuộc, đó là khi hắn tu luyện Thần Thể
quyết, xém nữa là bị dược lực quá nồng làm cho bạo thể. Lý do là vì cơ thể quá
yếu ớt, không thể chịu nổi ngoại lực tàn phá. Giống như một cái bong bóng nếu
không ngừng được bơm khí vào sẽ có lúc cũng phải nổ tung.
Nhưng điều này cũng đại biểu cho sức mạnh kia đã vượt xa Bổ Mạch tầng năm, có
thể là tầng sáu sơ kỳ rồi. Với tu vi hiện giờ, Phượng Minh không dám chắc có
thể đỡ được đòn này. Còn về phần Nhân Long bát thức, đây cũng chưa phải lúc
thi triển được.
Hai mắt Phượng Minh đỏ ngầu, hắn lại như cũ lao đến tung một chưởng đối đầu
với người đàn ông kia.
Ở cảnh giới Bổ Mạch, tu sĩ chỉ có thể phóng xuất linh lực của mình ra bên
ngoài trong thời gian ngắn hạn để công kích, khá giống với võ sĩ phàm nhân
đánh ra kình lực. Chỉ khi nào đạt tới Linh Thân, linh lực trong cơ thể mới có
thể tùy ý điều khiển, thi triển đạo pháp, pháp thuật. Còn giao đấu ở cảnh giới
Bổ Mạch, thực chất chỉ là xem thử khí lực bên nào cao hơn, hoàn toàn chẳng có
gì kỳ diệu.
Lại một tiếng ầm vang vọng, lần này người bay về phía sau là Phượng Minh. Sau
khi tiếp đất, hắn phun ra một ngụm máu, lồng ngực đau nhói như muốn nổ tung.
Nếu không nhờ thân thể được Thần Thể quyết cải tạo mạnh mẽ thì e rằng dưới một
đòn kia, hắn đã bị phế.
Người đàn ông áo đen ra được một đòn rồi cũng hết sức, thở hắt ra một hơi rồi
gục xuống bất tỉnh nhân sự. Bên cạnh gã, mấy tên đồng bọn sắc mặt cực kỳ
nghiêm trọng. Nhìn qua thương thế của Phượng Minh thì chỉ là ngoại thương,
chưa quá nặng, hiển nhiên những thông tin do bên phía Lý gia đưa ra sai lệch
hoàn toàn.
Một tên cất tiếng:
Bảy người còn lại gật đầu, hùng hổ bước tới chỗ Phượng Minh đang nằm. Hắn vốn
đã bị thương, bây giờ thêm vài đòn nữa chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi.
Chờ cho đám người tới gần mình chỉ còn cách ba bốn bước, Phượng Minh bỗng
gượng dậy, giơ tay phải lên ngăn cản:
Thấy sự chần chừ, một gã hừ lạnh nhìn đồng bọn:
Sáu tên còn lại đang định tiến lên, lại nghe Phượng Minh nói tiếp, tay vẫn như
cũ đưa ra trước ngăn cản:
Tên đối diện nóng ruột, nhưng lòng cũng có chút sao động. Quả thật như Phượng
Minh nói, ra tay với Phượng Minh cũng chỉ vì ít đan dược giúp cả bọn có cơ hội
tiến giai tới cảnh giới Linh Thân. Lần này cho dù không thành công, chỉ cần
chạy thoát được cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Còn như bị bắt lại, với
danh tiếng của học viện Tinh Đạo, ít nhất cũng bị phế hết tu vi trở thành phạm
nhân, nặng hơn còn bị đưa đến Yêu Lâm làm mồi cho yêu thú.
Phượng Minh cười nhẹ:
Khi nghe câu này, sắc mặt bảy tên chợt thay đổi, sự do dự trong lòng mỗi lúc
một lớn. Một tên nhíu mày hỏi: