Người đăng: TieuBachLong90
Bên trong dược viện, Hạ Tử Linh đang nhìn lên mặt trăng tròn lửng trên đầu.
Trong phút chốc nét mặt nàng trở thành hoảng hốt:
Hạ Tử Linh tự trấn an mình, song chỉ tầm sau thời gian nửa nén nhang, nàng
không suy nghĩ thêm gì nữa mà rảo bước đi thẳng tới Viện chủ điện trên ngọn
núi thứ năm.
Bên trong căn nhà nhỏ, tiểu Từ Vi đang nằm nghiêng ngủ trên giường, khóe môi
còn nhiễu vài giọt nước bọt, lâu lâu cô bé lại chép chép miệng, vung quyền
đánh vào không trung:
Đúng lúc này một tiếng thét vọng tới khiến cô bé giật mình choàng tỉnh, thần
sắc hốt hoảng:
Nghe tiểu Từ Vi gào lên, Trần Lạc đang ngồi ngủ gục trên bạc giật mình té
xuống đất cái rầm. Hắn nhìn tiểu Từ Vi hoảng sợ hỏi:
Bản thân Trần Lạc mới Bổ Mạch tầng bốn, lúc trước cảnh tượng thấy tiểu Từ Vi
một quyền đánh bay Lý Vân Bổ Mạch tầng sáu thì kinh hãi không thôi. Thêm vào
đó chính miệng viện trưởng đã dặn dò hắn phải trông coi tiểu Từ Vi thay Phượng
Minh, nếu dám lừa hay bắt nạt cô bé sẽ lột da hắn, vì vậy với “tiểu hồng hồng”
dễ thương này hắn luôn có một nỗi sợ nhất định. Chẳng ai biết được cô bé có
nổi hứng cho hắn một quyền, khiến hắn gãy hết xương cốt, nằm liệt giường như
Lý Vân kia hay không.
Tiểu Từ Vi thì thào, cuối cùng nghe lời Trần Lạc nằm lại xuống giường. Chỉ
trong phút chốc cô bé đã chìm vào giấc ngủ say, nước bọt bên khóe miệng nhiễu
xuống, tay lại không ngừng vung lên:
Thấy cảnh tượng này Trần Lạc chỉ biết cười khổ không thôi.
Phượng Minh gào lên, đứng phắt dậy. Hắn dùng không cam lòng biến thành ý chí
bất khuất, dùng hận ý dể lấy lại sự thanh tỉnh.
Nói câu này ra xong, thất khiếu hắn liền chảy máu. Thần Thể quyết đã vận
chuyển đến lần thứ ba.
Thông thường, đến lần thứ ba này dù cho có sự trợ giúp của thần tinh thì người
luyện cũng không thể cử động được, phải luôn có cường giả Hư Thần hộ pháp,
dùng ý chí cường đại của mình bảo vệ thần trí thì người luyện mới được an
toàn.
Nhưng ở đây, Phượng Minh không giống vậy.
Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình. Tuy nói có ba người thương yêu hắn, nhưng
đa số thời gian hắn vẫn chỉ có một mình.
Hắn một mình kiên cường chống cự tất cả. Không có cha thì đã sao, lưng hắn vẫn
sẽ đứng thẳng, lưng hắn sẽ thay cha hắn chống đỡ cho hắn, chỉ cần hắn còn cốt
khí sẽ không bao giờ gục ngã. Không có mẹ thì đã sao, đôi tay hắn vẫn sẽ vung
lên, tay hắn sẽ thay mẹ hắn bảo vệ cho hắn, chỉ cần hắn còn huyết khí sẽ đánh
tan hết mọi chướng ngại trước mặt mình. Bản thân hắn còn có ngạo khí, muốn
biến thành phượng hoàng hí vang chín tầng trời.
Người có cốt khí, có huyết khí, ngạo khí, thiên địa không diệt được!
Phượng Minh ngẩng mặt lên trời gào lớn, ba lần biến tướng của Thần Thể quyết
đều đã xuất hiện, lúc này vô số điểm sáng kia như đã thỏa mãn, bắt đầu chậm
lại rồi tan ra, hòa vào máu xương, tiến hành tẩm bổ. Cửu tử nhất sinh, tử tuy
là chín nhưng luôn có sinh cơ, sinh cơ tuy chỉ một nhưng luôn dạt dào… Chỉ cần
tiến được vào đường sinh là có thể thoát thai hoán cốt.
Dưới sự tu bổ của vô số dược lực này, Phượng Minh dần dần khôi phục. Làn da
hắn trở nên láng mịn, cơ thể vốn gầy gò nay đã cường tráng thêm một chút. Linh
khí trong cơ thể trước kia vốn lộn xộn nay được Thần Thể quyết điều chỉnh, đi
theo một vòng chu thiên riêng. Phượng Minh mở mắt, thở ra một hơi, hắn cảm
nhận được sự thay đổi cực kỳ rõ ràng này.
Phượng Minh vung tay đấm xuống một tảng đá, lập tức tảng đá đó vỡ tung thành
muôn mảnh. Quá kinh khủng! Chỉ sau một lần tu luyện mà thân thể hắn đã cứng
rắn đến mức này. Phải biết linh tu là thuần tu linh khí, thân thể dù dẻo dai
mạnh mẽ hơn phàm nhân nhưng cũng không tới mức rắn hơn đá thế này.
Phượng Minh mỉm cười, bước ra khỏi động phủ. Hắn không rõ mình đã tu luyện bao
nhiêu lâu, chỉ biết rằng bên ngoài ánh sáng mặt trời đang dần thay thế bóng
đêm. Những tia sáng đầu tiên của ngày phủ xuống trên gương mặt hắn, ôn nhu như
bàn tay tình nhân. Hắn nhìn về phía chân trời, cặp lông mày kiếm phối hợp với
ánh mắt sắc bén tràn đầy ngạo khí khiến người ta cảm giác tham vọng vô tận.
Xa xa, lão viện trưởng thấy cảnh tượng này miệng cũng bất giác lộ nụ cười:
Nghĩ đến đây lão viện trưởng chợt hừ lạnh, tức giận nói:
Nếu môn sinh của học viện Tinh Đạo nghe được lời này, chẳng biết có sửng sốt
tới mức hóa thành tượng đá hay không. Hình tượng viện trưởng đệ nhất cường giả
Thanh Ngưu quận, lạnh lùng thần bí, không ngờ lại có lúc có những ý nghĩ vô sỉ
như thế này…
Phượng Minh trở về dược viên. Hắn muốn thăm Hạ Tử Linh, đồng thời muốn nói cho
nàng biết sự thay đổi của hắn.
Bước vào cửa dược viên, mọi thứ vẫn thế, mùi thơm vẫn vậy. Có điều vị trí Hạ
Tử Linh hái thuốc giờ đây đã bị thay thế bởi một thân ảnh béo mập.
Thân ảnh béo mập kia hét lớn, nhưng tay vẫn nhanh thoăn thoắt ném thuốc vào
trong giỏ.
Một giọng nói trẻ con nhí nhảnh đồng thời vang lên:
Heo mập, ngươi còn nói nữa có tin bản cô nương đánh ngươi thành heo gầy hay
không? Ba ngày rồi ca ca chưa về, ngươi phải sắc thuốc ba ngày nấu cho đủ để
dành đợi ca ca về uống.
Trời ơi là trời! Ta đã giải thích cho muội, thuốc phải uống theo bữa, dù
Phượng Minh kia có là thần thánh cũng không thể vừa về là nốc hết thuốc của ba
ngày được!
Ta nói được là được! Còn nói nữa ta đánh thành heo gầy!
Tổ tông ơi tổ tông, con không thi tuyển nữa! Ở Trần gia dù gì ta cũng là
một thiếu gia, vậy mà lên đây hết bị viện trưởng hăm dọa rồi đến nhóc con bảy
tuổi này hành hạ. Ngươi cứ đánh ta đi, giết ta đi, ta không làm nô tài nữa!
Thân ảnh mập mạp gào lớn chạy thẳng ra khỏi cửa, phía sau lưng là tiếng hừ
lạnh của con nít đuổi theo không ngừng.
Khi gã ta vừa tới cửa thì liền đụng trúng một thứ gì đó cứng ngắt khiến bản
thân bị bật lại phía sau.
Người mà gã tung phải đúng là Phượng Minh. Hắn đưa tay quẹt mũi nhìn Trần Lạc
cười khổ. Bản tính trẻ con của tiểu Từ Vi hắn hiểu rõ. Nếu đã bắt nạt được ai
thì cô bé sẽ bắt nạt mãi không thôi, cũng như một khi yêu thương Phượng Minh
thì sẽ luôn giữ mãi chấp niệm ấy.
Đúng lúc này thân ảnh nhỏ nhắn màu đỏ đã đuổi tới nơi:
Nghe thấy giọng nói này, Trần Lạc dưới đất run lẩy bẩy, bất chấp tất cả bò tới
ôm lấy chân Phượng Minh, khóc lớn:
Phượng Minh cười cười, bước tới chặn trước mặt Trần Lạc. Chỉ thấy thân ảnh màu
đỏ kia lướt nhanh tới đụng vào người Phượng Minh rồi bật ra sau y hệt Trần
Lạc.
Sao lại có tảng đá ở đây, heo mập ngươi dám gài bẫy ta, thù này bổn cô
nương nhớ kỹ!
Tiểu Từ Vi, đừng nhộn nhạo nữa…
Phượng Minh tiến tới đỡ cô bé dậy. Hai mắt cô bé tròn xoe nhìn Phượng Minh
hoảng hốt, cuối cùng không ngờ lại òa khóc, rúc vào người Phượng Minh:
Ca ca xấu, bỏ tiểu Từ Vi ở đây một mình. Mấy ngày qua tiểu Từ Vi luôn bị
heo mập kia bắt nạt. Ca ca phải xử hắn cho muội.
Ta ta… tiểu ác ma này…
Trần Lạc đang mắt mũi tèm nhem nghe thấy câu này thì rú lên một tiếng sau đó
ngửa ra sau bất tỉnh. Hắn bất tỉnh thật rồi, bị tiểu ác ma bắt nạt suốt gần
một tuần đã thống khổ, những tưởng Phượng Minh về sẽ giúp hắn đòi lại công
đạo, nào ngờ tiểu ác ma lại đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi.
Phượng Minh nhíu mày tỏ vẻ trách cứ: