Kiên Cường


Người đăng: TieuBachLong90

Phượng Minh đứng thẳng dậy, cầm lấy cuốn sách cũ kỹ dưới đất, một dòng chữ
ngoằn nghèo nhưng toát lên sự bá đạo: “Thần Thể quyết”.


  • Đệ tử chịu được! Nếu không thể trở thành linh tu, đệ tử so với chết cũng
    chẳng khác biết gì.

Lão già áo xám hừ lạnh:


  • Có dũng khí! Ta cho ngươi uống Tục Mệnh đan, dược lực vẫn còn tích tụ trong
    cơ thể cũng đủ cho ngươi đột phá lên tầng bốn. Để xem trong mười hai ngày nữa
    ngươi làm được gì!

Dứt lời viện trưởng biến mất không một chút tung tích. Nếu không phải trên tay
Phượng Minh vẫn cầm Thần Thể quyết thì chắc chắn hắn nghĩ mình gặp ma rồi.


  • Kỳ quái, viện trưởng này hình như có thù oán rất nặng với Lý gia của mình.
    Nhưng với bà nội thì lại dịu dàng gọi Nhược Thu… Có điều bà nội đã dặn trước
    nếu gặp được viện trưởng phải tuyệt đối nghe lời ông ta, ông ta sẽ không hại
    mình. Thần Thể quyết này mình nhất định phải tu luyện!

Nắm cuốn sách trong tay, Phượng Minh vội vàng cất bước đi khỏi dược viên. Theo
như lời viện trưởng mô tả khi tu luyện Thần Thể quyết sẽ rất đau khổ. Vì không
muốn cho bọn Từ Vi, Hạ Tử Linh biết nên hắn dứt khoát tìm một nơi không có ai,
âm thầm tu luyện để hai người khỏi phải lo lắng.

Trời chiều nhanh chóng chuyển thành đêm. Nay là đêm rằm nên mặt trăng trông
tròn như một chiếc bánh xe không ngừng được treo lên cao.

Cách hang động Phượng Minh vừa chui vào không xa có hai thân ảnh đang đứng
chắp tay sau lưng nhìn hắn. Màn đêm bao phủ hai thân ảnh này khiến người ta
khó nhận ra họ là ai, chỉ thấy thân ảnh bên trái có dáng người rất giống viện
trưởng mà Phượng Minh mới gặp.

Người giống viện trưởng hỏi:


  • Tại sao ngươi không trực tiếp đưa công pháp này cho hắn?


  • Việc gì phải trực tiếp đưa, thân phận của hắn hiện giờ chưa đủ tư cách để
    gặp ta!


Người trả lời giọng còn rất trẻ, là một thanh niên. Còn ngươi đưa ra câu hỏi
đích xác không ai khác ngoài viện trưởng.

Người thanh niên nói tiếp:


  • Người tu linh tuy nói chất lượng linh thể rất quan trọng, nhưng muốn trở
    thành cường giả chỉ bấy nhiêu thôi không đủ. Không có tâm trí, ắt sớm diệt
    vong. Không có can đảm, ắt tương lai không thể tiến bước. Kim Long linh thể
    mạnh mẽ vô bì, một khi luyện thành có thể vượt giai chém giết, tuy nhiên, nỗi
    thống khổ trong đó cũng gấp nhiều lần bình thường. Cửu tử nhất sinh, một lần
    luyện đều đưa bản thân vào trạng thái cửu tử, chỉ chừa duy nhất ý niệm kiên
    cường làm sinh lộ. Nếu Phượng Minh này trong vòng mười hai ngày tới có thể tấn
    thăng lên Bổ Mạch tầng bốn, hắn mới có tư cách gặp ta. Nếu sau đó trong hồ Hóa
    Linh, linh thể của hắn nếu đúng như ta suy đoán, thì tương lai của hắn không
    thể hạn lượng…

Giọng nói gã thanh niên càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn:


  • Tất nhiên viện trưởng, ngươi không quên lời hứa với ta chứ? Ta đã giúp
    ngươi chỉ đường sáng cho Phượng Minh. Đổi lại là nơi lão tổ học viện Tinh Đạo
    nhận được truyền thừa Thất Tinh công. Ngươi tra cứu bí tịch đã tìm ra chưa?

Viện trưởng thở dài, lão cảm nhận được trong giọng nói gã thanh niên ẩn chứa
sát khí:


  • Đã tìm được… Có điều, dù ngươi là người của phương thế lực kia cũng rất khó
    xâm nhập vào nơi đó.

Gã thanh niên dửng dưng:


  • Ở đâu?


  • Tử vực, phía Đông Thanh Ngưu quận, nơi tồn tại lực hút mà nếu nhảy xuống,
    dù là cường giả cảnh giới Hư Thần cũng mất mạng, thậm chí có người từng thấy
    Bát Tí Ma Viên, yêu thú thượng cổ cực mạnh cũng tuyệt tích trong đó. Nếu ngươi
    không tìm được cách xuống, cũng không nên trách ta, ta đã giữ đúng lời hứa với
    ngươi rồi!


Gã thanh niên cười nhạt:


  • Ngươi không phải lo, nếu vậy thì chỉ trách ta vô duyên với thần công…

Dứt lời gã thanh niên hóa thanh một cơn gió bay đi mất, phương hướng gã bay
tới không ngờ là Tinh đường trong học viện Tinh Đạo.

Trên mỏm đá chỉ còn lại một mình lão viện trưởng trầm mặc trong bóng đêm, ánh
mắt dõi về phía hang động Phượng Minh vừa tiến vào, miệng bất giác buông tiếng
thở dài:


  • Vì hắn ta đã cố gắng hết sức, đến nơi tổ truyền của học viện Tinh Đạo cũng
    cho người ta biết. Nếu Phượng Minh này bất tài, Nhược Thu… Nàng cũng đừng nên
    trách ta…

Sau khi tiến vào hang động, xác định nơi này an toàn, Phượng Minh lấy một viên
quang tinh từ trong ngực ra đặt xuống trước mặt, truyền vào một ít linh khí.
Phút chốc, viên quang tinh tỏa ra một vầng sáng mờ mờ bao phủ cả hang động.


  • Đêm nay ta không về, chẳng biết có khiến tiểu Từ Vi và Tử Linh lo lắng hay
    không?

Phượng Minh lắc đầu, dẹp tan mấy ý nghĩ vẩn vơ cuối cùng trong lòng. Hiện tại
tu luyện mới là quan trọng. Tương lai của ta đang nằm trên chính tay ta, đây
là cơ hội duy nhất, không thể vì bất cứ thứ gì mà xao lãng.

Hắn nhắm mắt lại định thần thật lâu rồi lật cuốn Thần Thể quyết cũ kỹ ra, bắt
đầu đọc trang đầu tiên, mỗi một chữ hắn đều nhẩm đi nhẩm lại thật kỹ giống như
sợ sót mất điều gì.


  • Linh thể trong thế gian chia làm hai loại, Ngoại linh thể và Ẩn linh thể.
    Ngoại linh thể chính là linh thể do tu sĩ tu luyện hậu thiên mà thành. Ẩn linh
    thể thì hiếm hơn, bẩm sinh đã tồn tại từ lúc mới chào đời. Loại Ẩn linh thể
    này mạnh mẽ hơn Ngoại linh thể nhiều lần, tuy nhiên, nó lại rất khó để kích
    phát, trừ phi có công pháp hợp với nó, hoặc trong tình huống đặc biệt.


  • Kim Long linh thể là một Ẩn linh thể, bẩm sinh đã tồn tại trên cơ thể người
    có nó. Linh thể này có đặc tính cương cứng, cuồng bạo. Một khi phóng thích nếu
    cơ thể không thể chịu nổi thì kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, da thịt đều lập tức
    tan nát. Vì vậy lão phu - Nam Vân tử, sau nhiều năm lịch lãm khắp Linh giới,
    nghĩ ra một phương pháp dùng thiên tài địa bảo có dược tính mạnh trước phá sau
    lập. Đầu tiên, dùng dược lực bá đạo tàn phá hết mọi kinh mạch, ép máu độc chảy
    ra khỏi thất khiếu và lỗ chân lông. Sau khi dược lực đã được hòa tan khắp cơ
    thể thì phải bảo trì một tia thần trí thanh tỉnh, vận hành Thần Thể quyết để
    hấp thu chúng vào từng tế bào.


  • Yếu quyết để luyện thành Thần Thể quyết là phải đưa bản thân vào tình cảnh
    cửu tử nhất sinh, nhờ đó kích phát hết tiềm năng. Những đau đớn mà người luyện
    Thần Thể quyết phải chịu không khác gì hình phạt dưới địa ngục. Muốn giảm bớt
    chỉ có cách không ngừng dùng thần tinh, do tu sĩ Hư Thần tạo ra để trung hòa.


Đọc đến đây Phượng Minh chợt cười khổ. Thần tinh do cường giả Hư Thần ngưng
tụ? Chưa nói đến việc hắn căn bản còn không biết thần tinh là thứ gì, chỉ nhắc
tới mấy chữ Hư Thần cũng đủ khiến hắn lạnh toát cả xương sống. Tu sĩ Hư Thần
là ai chứ? Chính là truyền thuyết của Thanh Ngưu châu. Từ nhỏ đến giờ hắn đọc
không ít điển tịch nhưng chưa từng đọc qua câu nào nói Thanh Ngưu quận từng
xuất hiện tu sĩ Hư Thần. Duy chỉ có viện trưởng học viện Tinh Đạo là thiên tài
vạn năm có một đã rất gần tới cảnh giới này, nhưng cũng chưa chính thức vượt
qua. Vậy mà cuốn sách này lại nói muốn giảm thống khổ phải có tu sĩ Hư Thần
trợ giúp, chẳng phải quá hoang đường hay sao?


  • Trước tiên ta phải dùng bí thuật kích kiểm tra dược lực trong cơ thể còn
    bao nhiêu…

Phượng Minh xếp bằng ngồi ngay ngắn, lưng dựng thẳng đứng. Hai mắt hắn từ từ
khép lại, hai tay đan vào nhau, một dòng nhiệt khí từ đan điền đồng thời lưu
chuyển khắp cơ thể, đi khắp kỳ kinh bát mạch, cứ hết một vòng quay lại đan
điền, rồi lại bắt đầu một vòng chu thiên mới. Cứ thế, cứ thế, Phượng Minh
không rõ mình đã dùng bí thuật này bao lâu, chỉ biết dưới tác động của dòng
nhiệt khí kia, những dược lực ứ đọng nhiều năm nay khi được bà nội hắn trợ
giúp dần dần xuất hiện, biến thành những đốm sáng đủ màu sắc chạy dưới làn da
hắn. Đây cũng có thể coi như độc tố. Dù sao nếu không phải bất đắc dĩ thì
chẳng ai muốn dùng ngoại lực đột phá tu vi, vì mỗi lần như vậy đều để lại hậu
hoạn nhất định.

Rất may cho Phượng Minh, Thần Thể quyết thích nhất là hậu hoạn.

Dưới kích thích của bí thuật, cơ thể Phượng Minh rung lên dữ dội, những đốm
sáng đủ màu sắc di chuyển càng lúc càng nhanh, dược lực tỏa ra mỗi lúc một
mạch. Mắt thường có thể thấy da thịt hắn phồng rồng lên, vô số gân đỏ gân xanh
đều hiện rõ, thỉnh thoảng trong những dây gân này như có một hạt đậu chui vào
chạy tán loạn.

Đau! Rất đau! Cơ đau chỉ mới bắt đầu. Bí thuật đã được kích phát xong, ước
chừng số dược lực này đủ để hắn củng cố Bổ Mạch tầng hai, đột phá tầng ba.

Tốc độ những đốm sáng dần nhanh tới cực điểm, giờ thì chẳng khác gì ngàn vạn
con kiến đủ màu đang không ngừng bò nhanh dưới làn da hắn, như muốn xé nát hết
kinh mạch, chui rúc vào xương cốt, phá hủy máu tủy.


  • A,.. Không được, phải chịu đựng, nếu không sẽ khiến bọn Tử Linh, Từ Vi chú
    ý tới chỗ này, họ sẽ lo lắng…

Phượng Minh không chịu nỗi thống khổ định hét lên một tiếng, nhưng cuối cùng
lại nhịn được. Hai mắt hắn long lên sòng sọc, dứt khoát cởi phăng áo ra, để lộ
cơ thể ốm yếu đang bị những đốm sáng tàn phá. Sau lưng của Phượng Minh, không
ngờ lúc này lại lộ ra hình xăm một con chim Phượng màu đỏ có hình dáng đang
ngửa đầu lên trời hí vang. Hình xăm này đã có từ lúc bà nội hắn nhặt hắn trên
sông, theo phỏng đoán là cặp cha mẹ kia để lại dấu hiệu, sau này nếu có duyên
sẽ dễ dàng nhận ra hắn. Đây cũng là lý do bà nội đặt tên hắn là Phượng Minh.

Bí thuật vận chuyển đến cực hạn, đến giờ phút này hắn không còn giữ được tư
thế xếp bằng nữa mà nằm bệt xuống đất, lúc thì tay chân co quắp, lúc thì bấu
xé mặt đất dưới cho đỡ đau. Dường như bị cơn đau khủng khiếp kia lấn át nên
hắn cũng không ý thức được năm đầu ngón tay hắn đều đã tan nát, tóe máu, móng
tay bật ra do không ngừng cào cấu vào đá.


  • Ta chịu được!

Phượng Minh nghiến răng, sắc mặt dữ tợn.

Thần Thể quyết đã đến giai đoạn hai, lỗ chân lông đều chảy máu…

Những đốm sáng sau khi trùng kích kinh mạch giống như chưa đủ, chúng lại tiếp
tục điên cuồng công phá lớp da. Chỉ trong chớp mắt lớp da này đã không chịu
nổi mà tan nát, dược lực như thủy triều ùa ra, một mùi hương vừa thơm lại vừa
tanh tưởi bốc lên khắp hang động. Thơm là đến từ dược lực, mà hôi lại chính là
máu kèm theo chất độc tích tụ trong người suốt chục năm.

Đến thời khắc này Phượng Minh dần mất đi cử động, thân thể hắn cứng đờ như xác
chết, chỉ còn lại cơn đau tăng lên gấp bội phần, như có một con hổ dữ đang
dùng nanh sắc nhọn lóc từng miếng da trên người hắn ra… Thần trí Phượng Minh
luôn luôn đứng bên bờ vực bị dập tắt, nhưng cứ mỗi lúc hắn gần chết thì trong
đầu hắn lại không ngừng xuất hiện những hình ảnh của Hạ Tử Linh, của bà nội,
của tiểu Từ Vi.

Hắn thấy bà nội thở dài, bất lực trước hàng trăm tộc nhân Lý gia, thấy bà nội
ánh mắt âu yếm nhìn hắn lúc còn bé, đút từng miếng linh chi ngàn năm mà bà
phải trả một cái giá vô cùng lớn mới có được.

Hắn thấy Hạ Tử Linh dịu dàng ôn nhu tựa đầu vào ngực hắn, miệng nói chỉ cần
huynh thật sự yêu thương muội, muội sẽ dùng cả đời này để đi theo huynh… Dù ôm
người yêu trong lòng, nhưng là người yêu bảo vệ hắn, còn hắn không có năng lực
đó…

Hắn lại thấy tiểu Từ Vi bị một tát kia của Lý Vân đánh ngã xuống đất, trên mặt
cô bé in năm dấu tay.


  • Ta không cam tâm!

Phượng Minh thì thào, hai mắt cố gắng mở ra.


  • Ta không cam tâm!


  • Ta không cam tâm!


  • Ta không cam tâm!!!!!!!!!!!


Âm thanh của hắn mỗi lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng gào vang vọng cả
Bất Hối sơn, nó khiến viện trưởng đang quan sát bên ngoài phải giật mình vội
vàng vung tay tạo ra cách giới ngăn cản tiếng gào này.


Phượng Hí Cửu Thiên - Chương #4