Người đăng: TieuBachLong90
Đang trong cơn mê Phượng Minh bỗng cảm thấy ngực tức khó thở, giống như có ai
đó đang đập mạnh lên ngực của mình, khiến hắn không kiềm được mà hơi gượng dậy
phun ra một ngụm máu đen.
Hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt Phượng Minh chính là một cặp mắt to tròn đẫm lệ
đang nhìn mình, khuôn mặt bầu bĩnh, hai bím tóc to đùng, áo đỏ tươi tắn, đây
làm gì còn ai ngoài tiểu Từ Vi cơ chứ?
Chợt có tiếng ho khan vang lên. Phượng Minh liếc qua thì thấy tên béo Trần Lạc
đang đứng cách mình không xa. Gã ta chắp tay sau lưng, mắt nhìn lên trời ra vẻ
tiên phong đạo cốt:
Phượng Minh thở dài, không quản ngực còn đau mà đứng dậy ôm quyền vái về phía
Trần Lạc.
Cảm ơn huynh đã cứu ta. Sau này Phượng Minh nhất định sẽ báo đáp!
Hà tất đa lễ, hà tất đa lễ…
Trần Lạc gật gù ừm ừm, thần thái như cao nhân đắc đạo. Nhìn cảnh tượng này ánh
mắt Phượng Minh lộ vẻ kỳ quái. Tên béo này trước đây vừa thấy mình đã chạy lại
bắt quàng làm họ nhằm mục đích tìm chỗ dựa, biểu hiện lúc đó rất sợ sệt, nhát
chết. Còn bây giờ trông gã ta tâm hồn cứ như trên mây trên gió.
Giống như biết được sự nghi hoặc của Phượng Minh, tiểu Từ Vi hừ lạnh:
Dứt lời tiểu Từ Vi đưa nắm tay nhỏ nhắn lên dứ dứ. Nào ngờ thân thể tên béo
Trần Lạc run lên từng đợt, vội chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt:
Càng ngày Phượng Minh càng cảm thấy nhức đầu, vô số nghi vấn trong lòng không
có lời giải. Hắn nhìn tiểu Từ Vi dễ thương trước mặt, hỏi:
Tiểu Từ Vi đáp:
Đoạn tiểu Từ Vi nhìn Trần Lạc bặm môi trợn mắt hù dọa khiến gã ta cười khổ
nói:
Phượng Minh hỏi tiếp:
Lý Vân kia sao rồi?
Bị muội đánh bay rồi!
Câu này thì tiểu Từ Vi nhanh nhảu trả lời, vẻ mặt rất hồn nhiên, thậm chí còn
có chút gì đó như đang mong chờ được khen ngợi.
Tiểu Từ Vi đưa tay lên quệt mũi, đắc ý cất giọng trẻ con:
Thảo nào Trần Lạc có vẻ sợ sệt tiểu Từ Vi đến vậy. Trước lúc ngất đi Phượng
Minh cũng có nghe loáng thoáng mấy từ “tiểu hồng hồng uy võ”, đó chẳng phải
chỉ cô bé áo đỏ, tóc hai bím to đùng trước mặt này hay sao? Có điều tư chất cô
bé như nào lại kinh người đến vậy. Rõ ràng cô bé mới chỉ luyện Dưỡng Linh
quyết một năm, đạt đến tầng bốn đã quá dọa người rồi, không ngờ đến giờ phút
cấp bách bị Từ lão ép trong một tháng đã nhảy thẳng lên tới Bổ Mạch tầng tám.
Luận về thiên tư, e rằng tiểu Từ Vi còn xứng đáng trở thành đệ tử đặc cách hơn
cả Hạ Tử Linh nữa.
Tử Linh tỷ tỷ cũng tới đây.
Hả, nàng ở đâu?
Phượng Minh kinh ngạc, còn tiểu hồng hồng thì xụ mặt xuống, bặm môi, không trả
lời mà chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Phượng Minh đứng dậy, xương cốt trong người kêu răng rắc nhưng sức sống lại
tràn trề, mọi thương thế lúc trước hầu như biến mất, tu vi thì vẫn là Bổ Mạch
tầng hai chẳng chút thay đổi.
Hắn mở cửa đi ra ngoài vẫn không thấy Hạ Tử Linh đâu. Bên ngoài là một hoa
viên trồng rất nhiều loài cây dược thảo, trong không gian ngập tràn linh khí,
ngoảnh đầu nhìn lại nơi Phượng Minh vừa đi ra là một ngôi nhà tre trông rất
đơn sơ giản dị, phía trên cánh cửa có treo một tấm biển nhỏ: “Đệ tử đặc chiêu
Hạ Tử Linh”.
Hóa ra đây là nơi tu luyện Hạ Tử Linh được học viện Tinh Đạo cấp cho sau khi
thu nhận. Chắc nàng cũng biết việc đấu đá của mình với Lý gia, sợ rằng sau Lý
Vân sẽ còn Lý Nhiễm tìm tới nên năn nỉ viện trưởng cho mình dưỡng thương ở chỗ
nàng để đảm bảo an toàn hơn, dù sao tu vi Hạ Tử Linh cũng đã là Linh Thân
cảnh.
Nghĩ đến sự cách biệt giữa mình và nàng, trong lòng Phượng Minh không khỏi đau
nhói. Nàng bước vào Linh Thân đã là linh tu, xa cách phàm trần. Còn ngươi dù
Bổ Mạch tầng mấy thì cũng chỉ làm một gã thất phu có thêm vài phần khí lực.
Không những thế, ngươi còn nằm dưới đáy của nhóm thất phu kia, đến mạng sống
cũng nhờ tiểu hồng hồng một bé gái bảy tuổi đoạt lại, lấy tư cách gì để đi gặp
nàng đây?
Phượng Minh nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, mùi dược thảo thơm lừng phả vào mũi
hắn.
Lòng nghĩ như vậy, Phượng Minh mạnh mẽ mở đôi mắt ra, kiên định bước về phía
trước.
Không lâu sau, hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc đang khom người trong
một góc dược viên. Nàng mặc áo trắng muốt, tóc cột lên cao, còn đuôi tóc thì
xõa dài tới ngang lưng, từ cơ thể toát lên một khí chất thanh cao khó tả. Đôi
tay dài thon của nàng đang nhanh nhẹn bứt từng lá thuốc cho vào cái giỏ dưới
đất. Lâu lâu, dường như vì mệt mỏi nàng lại đưa ống tay áo lên lau mồ hồi trên
trán.
-Tử Linh…
Phượng Minh trầm mặc, chỉ thốt lên được hai chữ. Nhưng hai chữ này rơi vào tai
thiếu nữ đang hái thuốc thì khiến cơ thể nàng khẽ run lên.
Hạ Tử Linh đứng dậy, nhìn thấy Phượng Minh đang trầm mặc nhìn mình thì liền
rơi nước mắt, vội vàng chạy lại ôm hắn, vùi đầu vào ngực nức nở.
Phượng Minh thở dài:
Là do ta tu vi yếu kém, nên mới khiến nàng phải lo lắng. Ta sẽ cố gắng hơn
nữa…
Ai nói ta vì huynh tu vi yếu kém chứ?
Hạ Tử Linh ngẩng đầu, đưa hai bàn tay ôm lấy hai má của Phượng Minh:
Thưở niên thiếu luôn sống trong tuổi nhục, biết bao lần bị người khác khinh
thường, Phượng Minh chưa bao giờ cúi đầu, cũng chưa bao giờ rơi nước mắt.
Nhưng bây giờ khóe mắt hắn không hiểu sao lại cay xè, giọng nói lạc đi:
Tử Linh à… ta…
Không cần nói gì hết!
Hạ Tử Linh mỉm cười đưa ngón tay chặn ngay môi Phượng Minh:
Phượng Minh cười khổ:
Sao lại nhắc đến tiểu hồng hồng? Nó mới chỉ bảy tuổi, ta cũng chỉ xem như
em gái.
Bảy tuổi nhưng nó cũng là nữ. Ai biết được sau này lớn lên có trở thành một
đại mỹ nhân hay không? Đến lúc đó e rằng huynh bỏ muội theo nó mất tiêu rồi.
Hừ, cái chuyện em gái kết nghĩa, em gái nuôi của đàn ông mấy người muội nghe
nhiều rồi. Năm xưa gia chủ Từ gia và phu nhân của ông ta chẳng phải cũng là
huynh muội kết nghĩa đó sao, việc này khắp Thanh Ngưu quận ai mà chẳng biết!
Vì mỗi lần Từ phu nhân - tức mẹ tiểu hồng hồng xách đao đi đánh ghen đều lớn
miệng chửi rủa, kể lại mối tình lâm ly bi đát của bà ta, rồi bao hy sinh bà ta
làm cho Từ gia, nên hầu như ai cũng biết chuyện tình thuở niên thiếu của Từ
gia chủ đáng thương ra sao.
Khi nhắc đến Từ Vi, Hạ Tử Linh chợt nổi giận đùng đùng, không đợi Phượng Minh
kịp giải thích mà xách giỏ thuốc xoay người đi mất, để lại một mình hắn đứng
giữa dược viên ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Phụ nữ thật lạ, mới vừa rồi
không phải còn nói lời yêu thương khiến mình cảm động đến rơi nước mắt hay
sao? Phút chốc lại hờn dỗi đi mất. Quá đỗi khó hiểu.
Phượng Minh thở dài, còn mười hai ngày nữa là đến ngày thi tuyển. Trải qua sự
việc lần này hắn mới cảm nhận rõ ràng bản thân mình yếu ớt ra sao. Hy vọng
thành công, thật sự rất nhỏ.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt cắt ngàn dòng suy nghĩ của Phượng
Minh. Hắn xoay người lại thì thấy có một lão già mặc áo xám đã đứng từ sau
lưng mình từ bao giờ. Ánh mắt lão già lạnh lùng nhìn hắn không chút cảm xúc,
hai tay chắp sau lưng, dù không tỏa ra bất kỳ uy áp nào nhưng lại khiến Phượng
Minh cảm thấy ngạt thở.
Phượng Minh cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Chỉ thấy ánh mắt lão già áo xám
lóe lên một cái, như có chút hứng thú, nhưng vẻ mặt thủy chung vẫn lạnh tanh.
Phượng Minh tỏ vẻ khó hiểu, vội vã ôm quyền:
Chỉ nghe viện trưởng phất tay áo hừ lạnh:
Ngươi cũng có tư cách để ta sai bảo sao? Người Lý gia, chưa gặp đã thấy gai
mắt. Ngươi không mang huyết mạch Lý gia, nên ta miễn cưỡng giúp ngươi. Lão phu
từng đi qua năm châu, bốn mươi hai quận, từng gặp được một vị bằng hữu có được
Kim Long linh thể. Ngươi có biết độ khó trưởng thành của linh thể này là như
thế nào không?
Xin viện trưởng chỉ giáo?
Kim Long linh thể đúng là rất mạnh mẽ. Nếu chỉ đơn thuần ngồi tu luyện, hấp
thu linh khí thì vĩnh viễn không thể khiến linh thể sinh ra, chứ đừng nói tới
tăng tiến tu vi. Chỉ có một loại công pháp giúp cho người mang linh thể này
giảm đi sự phức tạp. Nếu không có công pháp này, Kim Long linh thể vốn dĩ cũng
chỉ là phế vật! Có điều, tu luyện công pháp này thực sự rất khó, vô cùng khó.
Dù là lão phu nghĩ tới cũng cảm thấy sởn gai ốc, ngươi có dám luyện không?
Nghe vậy, Phượng Minh không tò mò thêm mà ngay lập tức quỳ xuống đất dập đầu,
thành kính nói:
Lão già áo xám thở dài, rút trong ống tay ra một cuốn sách rồi vứt xuống đất
cho Phượng Minh, đoạn nói: