Người đăng: TieuBachLong90
Chánh điện của học viện Tinh Đạo nguy nga tráng lệ. Con đường bước vào chánh
điện được trải dài một tấm thảm đỏ. Bức tường bốn phía được sơn màu vàng óng.
Ngước mặt nhìn cao sẽ thấy một mái vòng bằng kính trong suốt khiến cả bầu trời
xanh ngắt xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thoạt nhìn thì đây trông giống
một cung điện của Vương chủ hơn là học viện.
Ở Linh giới chỉ tồn tại bốn quốc gia, cũng chính là bốn đại lục lớn, Tiềm Long
đại lục Phượng Minh đang ở còn có tên là Sơn Thủy quốc.
Người đứng đầu đại lục được gọi là Đế chủ, ở phía dưới chia thành nhiều châu,
quận, mỗi châu quận lại có một người thuộc huyết mạch Vương tộc trấn giữ. Dưới
Đế chủ, đầu một châu là Vương chủ, còn đứng đầu một quận là Quận chủ. Đừng chỉ
nhìn mà thấy Thanh Ngưu quận rộng lớn, thật ra phải chín quận như Thanh Ngưu
quận hợp lại mới thành một châu. Mà cả Tiềm Long đại lục này có tới ba mươi
hai châu. Thế đủ hiểu Tiềm Long đại lục rộng lớn kinh khủng cỡ nào.
Thanh Ngưu quận, nói chính xác là nằm ở ngoài rìa của Tiềm Long đại lục, chỉ
được hưởng một chút linh khí ở vùng hạ lưu nơi các dòng sông trong Cửu Hà chảy
qua.
Phượng Minh dắt Từ Vi tiến vào chánh điện của học viện Tinh Đạo. Nơi đây đang
tụ tập vô số thiếu nam thiếu nữ đang đứng chờ người hướng dẫn của học viện
xuất hiện. Thông lệ của cuộc thi tuyển Phượng Minh đã nắm rõ từ trước. Ban đầu
số người thi tuyển sẽ được tập trung lại tuyên bố một số quy củ, sau đó dẫn
đến một trạm nghỉ chân trước khi bắt đầu thi chính thức vào ngày mai.
Một gã thiếu niên áo đen béo ị trông thấy Phượng Minh và Từ Vi xuất hiện thì
hớn hở đi tới như vừa gặp được cố nhân, không những thế hắn còn gào to lên,
tay bắt mặt mừng, thiếu điều nước mắt nước mũi chảy ra.
Phượng Minh cũng hơi bất ngờ khi gặp gã thiếu niên mặc áo đen này. Theo trí
nhớ của hắn thì năm ngoái tên béo Trần Lạc này từng tới nhà mình một lần với
cha gã, hình như có chuyện gì cần nhờ bà nội Phượng Minh trợ giúp. Mình cũng
đâu giao hảo hay bắt chuyện gì với tên này, thế mà giờ đây trông vẻ mặt hắn ta
chả khác đã quen biết mấy chục năm rồi.
Trần Lạc cười ha hả ôm quyền:
Giống như biết được suy nghĩ của Phượng Minh, Trần Lạc ho khan, kéo tay dẫn
hắn và Từ Vi ra một góc khác, tránh ánh mắt đang thăm dò của nhiều người. Sau
đó hắn mới nhìn Phượng Minh cười khổ:
Nghe vậy Phượng Minh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên trong mấy đám
thiếu nam thiếu nữ tụm năm tụm bảy kia có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Phía xa xa, một gã thiếu niên mặc cẩm bào đỏ đậm đang chắp tay sau lưng, vẻ
mặt kiêu ngạo tiếp nhận mấy món đồ vật do những người khác đưa cho. Giống như
phát hiện có người nhìn mình, gã thiếu niên áo đỏ quay đầu lại thì đụng ngay
ánh mắt của Phượng Minh, lập tức sắc mặt của gã trở nên âm trầm, cất bước đi
nhanh về phía Phượng Minh.
Bên đây Phượng Minh cũng cau mày. Gã kia chính là Lý Vân, con thứ của Lý Hữu
Tài, về danh nghĩa là nhị ca của Phượng Minh. Lý Vân lúc nào cũng có ý đối
địch với hắn. Ở gia tộc Phượng Minh luôn tìm cách tránh mặt để khỏi gây phiền
phức cho bà nội, nhưng hôm nay là thi tuyển, hắn không thể rời khỏi chánh
điện.
Phượng Minh nắm tay Từ Vi rồi đẩy cô bé ra sau lưng mình. Tuy nói tu vi cô bé
cao hơn hắn nhưng căn bản cũng chỉ là một đứa con nít, đầu óc non nớt. Lý do
Từ lão giao Từ Vi cho hắn là vì muốn hắn dùng sự chín chắn của mình dẫn dắt
cho cô bé.
Tiểu Từ Vi hai mắt tròn xoe tỏ vẻ không hiểu:
Phượng Minh ậm ừ:
Đoạn hắn quay qua nói với gã béo Trần Lạc đang ngơ ngác:
Trần huynh nhờ nhầm người rồi! Ta và Lý Vân có chút mâu thuẫn, huynh đi
ngay còn kịp!
Ha ha! Nếu đã đến thì đi làm gì? Tam đệ, gặp nhị ca không vui hay sao mà
chưa gì đã bảo mọi người rời đi thế?
Đúng lúc này Lý Vân cũng đã bước đến gần. Gã cười dài đầy sảng khoái nhưng hai
mắt thì híp lại lạnh lùng nhìn Phượng Minh. Phía sau lưng gã có tầm hai mươi
thiếu niên đi theo. Không ít trong số có tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hiển nhiên là vừa
bị ép cống nạp để lấy Lý gia làm bình phong chứ bản thân không hề có hảo cảm
với Lý Vân.
Không cần dài dòng, Lý Vân lật luôn bài ngửa. Gã cười độc ác:
Phượng Minh vẫn điềm tĩnh:
Hắn biết Lý Vân đã là Bổ Mạch tầng sáu, bản thân mình không phải đối thủ nên
mới mượn nội quy học viện Tinh Đạo để nhắc nhở đối phương.
Lý Vân cười mỉa mai:
Gã ta vừa quát lên liền có tám thiếu niên nhảy ra tạo thành vòng vây xung
quanh ba người Phượng Minh, Trần Lạc và Từ Vi.
Phượng Minh vốn đã trầm mặc nay càng thêm trầm mặc.
Khi còn ở gia tộc hắn luôn được bà nội bảo vệ nên không ai có thể ức hiếp. Hôm
nay vừa rời khỏi gia tộc đã bị Lý Vân này kiếm chuyện, không những thế còn đòi
phế mình, tước bỏ cơ hội duy nhất để trở thành linh tu của mình. Thế mà bản
thân mình bây giờ ngoài cái nội quy xa lạ kia thì chẳng còn gì để tự bảo vệ
bản thân. Thực sự là bất lực. Hắn mười chín tuổi Bổ Mạch tầng hai, còn đối
phương chỉ hơn một tuổi, nhưng đã bổ mạch tầng sáu, thêm vào mấy người xung
quanh tu vi hình như cũng không kém, hắn làm gì còn cơ hội nào để chạy thoát.
Phượng Minh thở dài:
Lý Vân đáp:
Cô bé áo đỏ Từ Vi nghe thấy mấy lời này thì mắt rươm rướm, không ngờ bước ra
chặn trước mặt Phượng Minh, đôi tay nhỏ nhắn dang ra, hai bím tóc to đùng rung
rung, gần như hét lên:
Bên cạnh, tên béo Trần Lạc lắc đầu nguây nguẩy. Đây là nội chiến của Lý gia,
hắn không có tư cách và cũng không có khả năng tham dự. Có điều nhìn bộ dáng
dễ thương của cô bé áo đỏ mới bảy tuổi này thật sự khiến người ta có chút
không nỡ bàng quang.
Lý Vân nhìn tiểu Từ Vi cười hắc hắc, đưa tay xoa đầu:
Bao nhiêu là dụ hoặc dành cho một đứa bé mới bảy tuổi, Lý Vân cứ tưởng sẽ rất
dễ dàng lay chuyển. Chỉ cần dẹp đường người Từ gia thì không còn vấn đề gì
đáng bận tâm. Nào ngờ trong lúc còn đang đắc ý thì bàn tay phải đang xoa đầu
tiểu Từ Vi bỗng đau nhói. Cơn đau thấm tới tận xương tủy khiến hắn không thể
không hét lên một tiếng vang vọng khắp chánh điện.
“Chát!” Lý Vân dùng hết sức giật bàn tay lại nhưng vẫn bị tiểu Từ Vi cắn chặt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bàn tay trái vung lên tạo thành một âm thanh chát
chúa. Chỉ thấy tiểu Từ Vi bị đánh té dưới mặt đất, trên má phải vốn dĩ hồng
hào giờ đây in hình một bàn tay tím ngắt. Chưa bao giờ bị ai đánh nặng như
vậy, tiểu Từ Vi òa lên khóc thật to.
Phượng Minh tức giận gầm lên lao tới vung nắm đấm về phía Lý Vân, giờ phút này
hắn không cần quản gì nữa. Nội quy, Thương phòng, hay tu vi thua kém cái gì
hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn đè tên khốn Lý Vân này xuống đất mà lột
da.
Lý Vân ôm bàn tay đang đau nhói của mình, trợn mắt ra lệnh cho tám người đang
vây xung quanh Phượng Minh. Với tu vi Bổ Mạch tầng hai yếu ớt của mình Phượng
Minh ngay lập tức bị ăn một cước đau đớn ngã xuống đất. Sau đó hai tên lôi hắn
dậy, khóa tay hắn ra sau lưng dắt tới trước mặt Lý Vân.
Hai mắt Phượng Minh long lên sòng sọc.
Từ nhỏ đến lớn hắn sống trong sự dè bỉu, xa lánh của mọi người. Duy chỉ có ba
người thường xuyên quan tâm và trò chuyện với hắn.
Người thứ nhất là bà nội hắn Lý Nhược Thu. Cả đời hắn đều nợ bà nội, nợ bà
sinh mạng, nợ bà ân truyền thụ Dưỡng Linh quyết, nợ bà rất nhiều. Bà là người
duy nhất trong Lý gia không vì hắn không cùng huyết mạch mà lạnh nhạt với hắn.
Thậm chí Phượng Minh có cảm giác bà yêu thương hắn hơn cả bọn Lý Vân, Lý
Nhiễm.
Người thứ hai là Hạ Tử Linh. Hắn quen biết nàng vào lúc trong yến tiệc mừng
thọ bảy năm trước của bà nội. Trong yến tiệc hắn bị người thuộc phe Lý Vân, Lý
Nhiễm tìm cách nhục mạ. Bà nội hắn vì lúc đó có quá nhiều khách mời nên không
thể ra mặt. Cuối cùng, hắn đành đứng dậy trong tủi nhục bước ra ngoài hồ Vô Ưu
trong hoa viên, một mình ngắm trăng quên sầu. Đó cũng là lúc Hạ Tử Linh xuất
hiện. Nàng trò chuyện với hắn, không hề khinh rẻ hắn. Kể từ đó hai người vẫn
luôn âm thầm gặp nhau, kết thành thanh mai trúc mã.
Còn người thứ ba chính là cô bé tóc hai bím tiểu Từ Vi. Hai nhà Từ, Lý có quan
hệ rất tốt nên bà nội hắn thường xuyên dẫn hắn sang Từ gia. Những người khác ở
Từ gia biết chuyện của Phượng Minh nên không muốn quan hệ quá nhiều với hắn,
dù sao chẳng ai biết được tương lai gia chủ Lý gia có đổi thành của Lý Vân và
Lý Nhiễm hay không. Duy chỉ có tiểu Từ Vi ngây thơ trong sáng luôn tìm tới
chơi với hắn. Dần đà, Phượng Minh cũng lấy được sự tin tưởng của Từ lão, tức
ông của tiểu Từ Vi. Hắn luôn coi tiểu Từ Vi như em gái của mình.
Tu vi của Phượng Minh đúng là rất yếu ớt, gặp người khác hắn luôn phải nhường
nhịn, quay đầu thối lui. Nhưng hắn có cốt khí, nam nhân không thể mãi cúi đầu.
Hắn còn có nộ khí, bất cứ ai động vào ba người quan trọng nhất với hắn, hắn
đều muốn giết. Cho dù không thể giết hắn cũng muốn liều mạng.
Lý Vân cười lớn. Đưa tay vỗ vỗ hai má của Phượng Minh.
Theo câu nói của Lý Vân, nắm đấm tay phải gã chợt được bao phủ bởi một màu
xanh kỳ dị. Kế tiếp nắm đấm này không chút lưu tình đấm thẳng vào mạn sườn của
Phượng Minh, khiến hắn đau đến muốn ngất đi. Nhưng một quyền này không phải
kết thúc…
Trong những tiếng ầm ầm chợt xuất hiện tiếng xương cốt gãy nứt. Phượng Minh
mặt mày tím tái, phun ra một ngụm máu đen, trong ngụm màu dường như có dính
một ít nội tạng vỡ vụn. Dù vậy ánh mắt hắn vẫn mở to nhìn trừng trừng Lý Vân,
như muốn khắc sâu khuôn mặt đối phương vào trong đầu.
Dưới ánh mắt này của Phượng Minh, Lý Vân bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi.
“Không sao! Chỉ là ảo giác… Chỉ cần phế hắn, từ nay về sau mọi ưu tiên trong
gia tộc đều sẽ thuộc về ta”
Lý Vân nhủ thầm, quyết đoán đưa tay lên, thi triển Phá Thạch quyền một lần
nữa. Một quyền này là do Bổ Mạch tầng sáu đánh Bổ Mạch tầng hai. Không những
thế Bổ Mạch tầng hai còn đang bị hai người khác kẹp tay lại sau lưng, không
chút sức lực phản kháng. Một quyền này vô cùng nguy hiểm, thậm chí không những
sẽ đánh cho Phượng Minh tàn phế mà còn có thể giết chết hắn.
Phượng Minh gào lên. Đúng lúc này một thân ảnh nhỏ nhắn màu đỏ lao tới chắn
ngang trước mặt hắn như một cơn lốc. Chỉ nghe ầm một tiếng sau đó Lý Vân rú
lên đau đớn, âm thanh gã ta nhỏ dần rồi mất hẳn.
Đôi mắt Phượng Minh nặng trĩu, sự đau đớn trên cơ thể hắn dần biến mất. Không
phải vì thương thế hắn đã lành, mà là thương thế quá nặng dẫn đến xúc giác bị
hỏng, hắn không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa. Thứ hắn còn kịp nghe thấy
trước khi lịm là tiếng hô kinh ngạc của tên béo Trần Lạc, cái gì mà tiểu hồng
hồng uy võ…