Phá Giải Phong Ấn?


Người đăng: TieuBachLong90

Những lời của Uông Tô Lang, Phượng Minh đều nghe được.

Chẳng hiểu sao trong lòng hắn bất giác lại dâng lên cảm giác ấm áp. Loại cảm
giác này hắn chỉ gặp ở bà nội, Hạ Tử Linh hay tiểu Từ Vi. Còn Uông Tô Lang chỉ
là một nữ nhân xa lạ thôi mà? Cô nàng này miệng thì luôn mắng chửi người khác,
trông có vẻ chanh chua song thực chất tâm địa lại lương thiện đến vậy.

Phượng Minh từng đọc nhiều sách, biết được một số gia tộc khi có tộc nhân đạt
đến Hư Thần sẽ xuất hiện huyết mạch truyền thừa. Người mang huyết mạch truyền
thừa sẽ được thừa hưởng khả năng thiên phú của cường giả Hư Thần kia. Nếu như
cường giả đó tu thiên về trị liệu, huyết mạch gia tộc về sau sẽ có khả năng
trị thương. Còn giả dụ đạo của người đó là công kích, thì sức chiến đấu dòng
dõi y sẽ vượt bậc so với người thường.

Nhưng trước giờ Phượng Minh chưa từng nghe ở Thanh Ngưu quận có gia tộc nào
như vậy tồn tại cả? Khả năng Uông Tô Lang đến từ châu quận khác là rất cao.
Còn rất nhiều câu hỏi như vì sao nàng ta lại bị học viện Tinh Đạo bắt giam,
hay nàng ta có tu vi gì, tất cả vẫn còn là nghi vấn.


  • Hôi miệng, ngươi mau tỉnh lại… Ta sắp ngất rồi! Tên đáng chết nhà ngươi!

Giọng nói Uông Tô Lang yếu dần. Đúng lúc nàng ta sắp ngất đi thì chợt thấy
ngửi thấy một mùi hương thơm ngát tỏa ra trong căn phòng. Bên phía đối diện,
Phượng Minh chậm rãi mở mắt. Vì khoảng cách giữa Uông Tô Lang rất gần nên nàng
có thể cảm nhận rõ hơi thở của Phượng Minh đang rất mạnh mẽ, phả thẳng vào mặt
mình.

Phượng Minh cất tiếng. Hắn cũng phát hiện ra Uông Tô Lang đang nhìn mình bằng
ánh mắt kỳ lạ:


  • Cảm ơn cô…

Trong đầu Phượng Minh không hiểu vì sao chợt tưởng tượng ra khung cảnh dáng vẻ
hiện tại của mình vô cùng anh tuấn, đầy mị lực hớp hồn nữ nhân. Mà nghĩ cũng
đúng, lần trước tu luyện Thần Thể quyết xong bao chất độc được đẩy ra khỏi
người, chắc hẳn mùi tỏi đáng ghét do quái nhân kia dở trò cũng đã biến mất.
Uông Tô Lang đang tuổi thiếu nữ, không bị hớp hồn bởi mình mới là lạ.


  • Tránh ra tên hôi miệng!

Có điều khung cảnh đẹp đẽ trong tưởng tượng còn chưa vẽ xong, Phượng Minh đã
nghe một tiếng hét chói tai. Lại một tràng mưa nước bọt bắn tung tóe khắp mặt
hắn.


  • Ta nói cho tên khốn ngươi biết! Bổn cô nương từ ngày xông pha giang hồ chưa
    từng chịu qua tủi nhục thế này! Ngươi có biết tinh huyết của Uông gia ta trân
    quý thế nào không? Bọn người Thanh Ngưu quận các ngươi cả đời cũng đừng mơ có
    được. Tên hôi miệng, ta hỏi ngươi, có phải học viện các ngươi biết ta lòng dạ
    nhân từ nên lập mưu ăn cắp tinh huyết của ta không hả? Hả? Hả?


  • Ngươi bị điên à? Ta có bảo ngươi cứu ta không?


Phượng Minh tức nghẹn cổ. Dù Uông Tô Lang giúp hắn tu luyện Thần Thể quyết một
lần, khiến hắn chỉ còn một chút là đột phá đến tầng bốn, nhưng bây giờ hắn
thật sự chỉ muốn kiếm cái bao nào đó trùm cô ta lại, để cô ta khỏi luyên
thuyên.


  • Không trả lời được phải không? Bổn cô nương biết ngay là ngươi lừa ta mà,
    đợi Trần đại ca tới nhất định sẽ san bằng học viện các ngươi, còn ngươi ta sẽ
    bắt ngươi súc miệng đến gãy răng thì…

Khi chữ “thì”vừa dứt thì Uông Tô Lang chợt lặng người, toàn thân như bị điện
giật ngay cả hơi thở cũng không thể phát ra được.

Trong căn ngục tối, ánh nến mờ ảo soi sáng thân hình Uông Tô Lang và Phượng
Minh, phản chiếu lên bức tường một hình ảnh kỳ quái.

Có điều trong hình ảnh này còn sự hiện diện của cái bóng thứ ba, đầu tóc bù
xù, áo quần tả tơi.


  • Hay quá, Nhất Tâm sư thúc và mỹ nhân hôn nhau. Là sư điệt tác thành cho sư
    thúc!

Quái nhân không hiểu từ đâu xuất hiện, đưa tay đẩy nhẹ Phượng Minh đang bị
treo ngược khiến hắn đung đưa. Cứ mỗi lần đung đưa lại là một lần miệng hắn
chạm vào miệng Uông Tô Lang.

Vì mặt hai người đối diện sát nhau nên Phượng Minh có thể thấy rõ ràng hai con
ngươi Uông Tô Lang đầy những vằn đỏ chạy ngang dọc, trợn mắt nhìn hắn. Nếu
không phải bị điểm huyệt, rất có thể nàng ta đã xông tới ăn tươi nuốt sống hắn
luôn rồi.


  • Ta…

Chụt.


  • … Vô can…

Chụt.


  • Sư điệt tác thành cho sư thúc và mỹ nhân, haha!

Quái nhân điên khùng không ngừng đẩy Phượng Minh lắc qua lắc lại, vẻ mặt đầy
hứng thú. Lúc này đây Uông Tô Lang đã định thần trở lại. Nàng ta hét lớn:


  • Ta giết chết hai ngươi!

Dứt lời mặt Uông Tô Lang nổi đầy gân máu, một thanh kiếm bạc từ người nàng ta
đột nhiên bay ra đâm thẳng về phía Phượng Minh.

Khoảng cách gần như vậy, khí thế thanh kiếm mạnh mẽ đến vậy, chỉ cần trúng là
Phượng Minh chắc chắn thăng thiên. Chỉ thấy quái nhân sau lưng Phượng Minh
cười hắc hắc, nhẹ nhàng đẩy Phượng Minh sang một bên, vừa tiện né được thanh
kiếm chết người này, cứu hắn thoát một kiếp.


  • Mỹ nhân giận rồi, sư thúc chúng ta chạy thôi!

Quái nhân vung tay chém nhẹ về phía sợi xích đang quấn chân Phượng Minh khiến
nó đứt thành từng đoạn, sau đó y ôm eo Phượng Minh lao vút khỏi gian ngục,
chạy thật nhanh về phía hành lang.

Phượng Minh ngoái đầu ra sau nhìn thì không ngờ rằng Uông Tô Lang đã phá giải
huyệt đạo, phi thân đuổi theo, trên đầu là thanh kiếm màu bạc không ngừng phát
ra những tiếng ong ong. Nhìn kỹ thì thanh kiếm này do linh lực ảo hóa mà
thành, hiển nhiên đây là linh thể của Uông Tô Lang. Phượng Minh vừa chỉ gặp
nàng ta chưa tới nửa ngày, chưa biết được tu vi nàng ta là gì. Tuy nhiên nhìn
bộ dạng linh thể đang dần hóa thành thực chất là đủ hiểu nàng ta đang ở Hoán
Huyết cảnh.

Tuổi trẻ như vậy mà đã Hoán Huyết, gia tộc còn có người đạt đến Hư Thần. Trong
lúc nóng giận còn phá được phong ấn của cao thủ Quy Nguyên cảnh. Đến tận bây
giờ Phượng Minh vẫn không hiểu viện trưởng sao lại dám đắc tội với loại người
này.


  • Ta giết chết hai tên khốn nhà ngươi! Hôm nay cho dù Uông Tô Lang ta phải
    thiêu đốt huyết mạch cũng phải giết ngươi!

Uông Tô Lang vừa nói vừa vung tay, vô số kiếm ảnh từ thanh kiếm bạc bắn tới
chỗ Phượng Minh và quái nhân, nhưng đều bị quái nhân né toàn bộ.


  • Sư thúc chạy thôi, mỹ nhân thiêu đốt huyết mạch rồi, trong một canh giờ sẽ
    ngang với cao thủ Quy Nguyên cảnh, sư điệt không phải đối thủ!


  • Ngươi tỉnh táo sao? Trước giờ ngươi giả điên?


Câu nói bình tĩnh của quái nhân khiến Phượng Minh kinh ngạc. Quái nhân không
đáp mà tiếp tục ôm Phượng Minh một lèo thoát khỏi thông đạo lên thẳng đỉnh
Chấp Pháp sơn. Lúc này đang là ban đêm nên đỉnh núi hoàn toàn vắng người, quái
nhân ôm Phượng Minh bay lên một ngọn cây, im lặng nhìn về phía thông đạo đang
được soi sáng bởi ánh trăng.

Bầu không khí trong lành trở lại khiến Phượng Minh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hai mắt hắn láo liên, trong bụng còn đang tính toán sẽ thừa cơ quái nhân và
Uông Tô Lang đấu nhau sẽ chạy trốn thì đã thấy nàng ta từ dưới thông đạo vọt
lên.

Khí tức Uông Tô Lang bây giờ tuy vô cùng mạnh nhưng hơi thở thì gấp gáp, mắt
đầy gân đỏ, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết bí thuật tăng tiến tu vi này chỉ
duy trì được một khoảng thời gian ngắn.

Nhìn nàng ta như vậy, Phượng Minh có chút không đành. Nàng ta vừa giúp mình
tăng tiến tu vi, không ngại thương tổn, việc đuổi giết mình cũng chỉ vì quái
nhân điên khùng kia giở trò. Rốt cuộc lại, người đáng hận nhất là quái nhân
đang kẹp chặt hắn.


  • Ta phải giết ngươi! Vân Mộng kiếm quyết! Hồi Phong Liễu Vũ!

Uông Tô lang vung tay, thanh kiếm bạc trên đầu nàng ta bay tới công kích quái
nhân theo một quỹ đạo cong tròn kỳ lạ, nhìn từ xa tới giống như một cây kim
đang không ngừng vòng qua vòng lại thêu một tấm vải, đòn thế hung hiểm tới cực
điểm. Chỉ cần quái nhân và Phượng Minh sơ xuất thì trên người ắt xuất hiện
không dưới trăm lỗ thủng.

Có điều thân pháp của quái nhân rất nhanh. Mỗi một lần thanh kiếm bắn tới ông
ta chỉ cần lách nhẹ là đã trốn thoát, không những thế còn bảo vệ Phượng Minh
một cách rất xảo diệu.

Thấy vậy Uông Tô Lang lớn tiếng nói:


  • Tên điên khùng kia, lần trước ngươi bắt được ta là vì ta không muốn bản
    thân quá hao tổn, chờ Trần đại ca tới cứu. Nếu không chỉ một Quy Nguyên sao có
    thể dễ dàng làm khó ta? Hôm nay dù phải thiêu đốt huyết mạch, thân tẫn đạo
    vong ta cũng phải giết hai ngươi để rửa nỗi nhục này! Mau xuất linh thể của
    ngươi ra đi!

Nghe tới hai từ "linh thể", ánh mắt quái nhân trở nên mờ mịt:


  • Linh thể của ta sao? Linh thể của ta là cái gì, từ lâu ta cũng đã quên rồi!


  • Vậy thì chịu chết đi! Trấn Ma quyết, Phong Ma!


Uông Tô Lang lao vút lên giữa không trung. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, vẻ đẹp
Uông Tô Lang càng thêm lộng lẫy. Hạ Tử Linh có thể xem là người con gái đẹp
nhất Phượng Minh từng gặp, nhưng hôm nay nhìn kỹ Uông Tô Lang thì hắn có cảm
giác Uông Tô Lang còn nổi trội hơn Hạ Tử Linh vài phần.

Nếu nói vẻ đẹp của Hạ Tử Linh dịu dàng, thanh cao như một bông tuyết tinh
khiết thì Uông Tô Lang có thể so sáng với ánh nắng mặt trời ban mai rọi xuống
nhân gian. Nàng ta mặc một thân y phục vàng rực, dù hiện tại trong đêm tối
nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lóa mắt phải ngước lên mà nhìn.

Chỉ thấy Uông Tô Lang vung kiếm về phía trước, tay trái thủ trước ngực, hai
ngón giữa và áp út gập lại tạo thành một ấn quyết kỳ lạ. Kế tiếp là một cảnh
tượng mà tận mãi về sau Phượng Minh cũng không thể quên.

Mặt trăng lên cao vốn đang chiếu sáng chợt vụt tắt như có một bàn tay che lại,
trong không trung không hiểu từ đầu xuất hiện một biển máu lấy Phượng Minh và
quái nhân làm trung tâm không ngừng kéo đến, bao vây cả hai. Cùng lúc cảm giác
sinh tử xuất hiện trong tiềm thức hắn rõ rệt hơn bao giờ hết. Thần Thể quyết
là cửu tử nhất sinh, nhưng bây giờ dưới Trấn Ma quyết của Uông Tô Lang, gần
như một chút sinh cơ nhỏ bé hắn cũng không tài nào cảm nhận được.

Thứ Uông Tô Lang thi triển hoàn toàn không phải đạo pháp, cũng không phải do
linh thể biến ảo ra. Rốt cuộc nó là gì, một Bổ Mạch nho nhỏ như Phượng Minh
không có tư cách để hiểu.


  • Mấy tên khốn khiếp các ngươi chết đi!

Uông Tô Lang phun ra một ngụm máu, sắc mặt uể oải, dường như một đòn này đã
dốc cạn toàn bộ sức lực và sinh mệnh của nàng. Những giọt máu từ miệng Uông Tô
Lang bị biển máu trong không trung cuốn vào rồi hòa tan, sức ép từ nó càng trở
nên khủng khiếp hơn.

Quái nhân đã từ rất lâu không còn vẻ điên khùng mà sắc mặt trở nên âm trầm. Y
ngẩng đầu lên trời quát lớn:


  • Sư huynh, còn chưa ra tay thì đợi tới khi nào?


Phượng Hí Cửu Thiên - Chương #12