Người đăng: TieuBachLong90
Phượng Minh đang chìm trong mộng mị thì chợt cảm thấy như có ai đó đang gọi
mình. Hắn chưa kịp nhớ ra thứ gì, chỉ biết hai mắt nặng trĩu như đeo chì, toàn
thân tê cứng không nhúc nhích nổi. Phải cố gắng lắm Phượng Minh mới mở được
đôi mắt ra.
Tiếp đón hắn lại là một cái đầu người chúc ngược, nhưng lần này không phải của
quái nhân mà là của một nữ nhân, không những thế còn là một nữ nhân vô cùng
đẹp.
A!
A!
Phượng Minh và nữ nhân xa lạ kia đồng thời hét lớn. Vì giật mình nên Phượng
Minh hoàn toàn tỉnh táo. Hắn phát hiện không phải đầu của nữ nhân kia đang
chúc ngược mà là bản thân đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị trói
chặt sau lưng, riêng bàn tay phái hắn vẫn còn cảm giác đau nhói do sử dụng
“Tiềm Long Vật Dụng”. Còn nữ nhân kia đang ngồi xếp bằng, tuy nhiên lại bất
động giống như đã bị người ta điểm huyệt. Đầu của hắn và nàng đối diện nhau,
chỉ cách nhau chưa tới mấy đốt tay, thậm chí ngay cả hơi thở của nhau cũng cảm
nhận được.
Ngươi là ai?
Ngươi là ai?
Phượng Minh và nữ nhân xa lạ kia lại một lần nữa đồng thời cất tiếng.
Là ta hỏi trước!
Là ta hỏi trước!
Cả hai lại lần nữa không hẹn mà cùng hỏi. Ngỡ Phượng Minh trêu ghẹo mình, nữ
nhân tỏ vẻ bực dọc:
Nghe nàng ta nói thế, Phượng Minh bất giác nổi cáu.
Mùi cơ thể là một thứ rất nhạy cảm không chỉ với nam nhân mà cả với nữ nhân.
Nếu có ai đó nói mình có mùi cơ thể là một điều gì đó rất sỉ nhục. Tất nhiên
Phượng Minh dám lấy tất cả ra mà thề hắn không bị hôi miệng, thậm chí mỗi sáng
hắn đều súc miệng rất kỹ không dưới chục lần, bây giờ nghe nữ nhân kia vu
khống như thế, hắn không tức đến nổ não mới là lạ.
Cô nàng có tên Uông Tô Lang hùng hổ tuôn một tràng, cơ hồ là hét vào mặt
Phượng Minh khiến hắn phải nhắm chặt mắt lại hồi lâu vì bị một màn mưa nước
bọt bay vào mặt. Không chịu nổi nữa, Phượng Minh quát lớn:
Bị Phượng Minh quát, Uông Tô Lang sững sờ một chút rồi hừ lạnh:
Nói đoạn nàng ta nhắm mắt lại, nhìn giống như đang nhập định.
Trong lòng Phượng Minh cực kỳ phiền muộn. Thử bình tĩnh lại một lúc suy xét
mọi việc, Uông Tô Lang nói không sai, hắn ngửi thấy trong không trung có mùi
tỏi rất nặng, cũng chẳng rõ Nhất Tâm kia đã giở trò gì với hắn nữa.
Phượng Minh thử cọ quậy cố sức rút tay khỏi dây trói nhưng không tài nào làm
được. Càng vùng vẫy, cảm giác đau đớn ở bàn tay phải càng gia tăng. Cố gắng
phải hơn một canh giờ vẫn chẳng có chút hy vọng, hắn lắc đầu ngán ngẩm. Thời
gian thi tuyển chỉ còn hai tuần, hiện tại bản thân chỉ mới Bổ Mạch tầng ba,
tuy rằng hắn đã có thể đánh trọng thương Bổ Mạch tầng năm nhưng bấy nhiêu chưa
đủ.
Ở nơi khảo thí, chắc chắn Phượng Minh sẽ còn gặp lại Lý Vân và Lý Nhiễm. Trong
đó Lý Nhiễm có tu vi nửa bước Linh Thần. Nếu gã ta lợi dụng thời cơ cho Phượng
Minh một đòn trí mạng, e rằng cái mạng nhỏ của Phượng Minh phải bỏ lại ở học
viện Tinh Đạo mất rồi.
Suy đi nghĩ lại, ngục Vô Gián có khi còn an toàn hơn bên ngoài. Hắn vừa vào
học viện chưa được mấy ngày đã hết người này ám sát đến kẻ kia gây sự. Ngục Vô
Gián dù có quái nhân điên khùng nhưng ông ta cũng chưa gây hại gì cho hắn. Đám
đệ tử bên ngoài lại vô cùng e sợ quái nhân, đây chắc chắn là một tấm bình
phong không thể hoàn hảo hơn.
Nghĩ đến điểm này mắt Phượng Minh chợt lóe sáng, mọi khúc mắc trong lòng đều
được hóa giải. Hắn đã hiểu vì sao Trương Cuồng không thù không oán lại muốn
tống mình vào ngục Vô Gián, còn Vương Bảo Xuyên lại một mực đòi thả mình ra,
chẳng phải là để gã ta có cơ hội hợp tác Lý Nhiễm ám sát mình tiếp hay sao?
Tu luyện! Nhất định phải tu luyện! Chỉ cần ta mạnh hơn, sẽ giảm bớt được một
phần nguy hiểm. Thầm nhủ như thế, Phượng Minh cũng bắt đầu nhắm mắt lại tu
luyện Thần Thể quyết.
Lần trước dược lực sót lại trong cơ thể giúp hắn đột phá đến Bổ Mạch tầng ba.
Theo như Phượng Minh cảm nhận thì số dược lực vẫn còn dư để hắn tiến đến gần
tầng bốn, nhưng muốn đột phá thì cần thêm số dược lực gấp hai lần như vậy mới
đủ.
Nếu còn ở Lý gia chắc chắn bà nội sẽ đáp ứng đủ số thiên tài địa bảo này. Dù
sao chỉ mới Bổ Mạch, cũng chưa hẳn là không kiếm được. Vấn đề lớn là hiện nay
hắn bị giam ở ngục Vô Gián, xung quanh cành rơm ngọn cỏ còn chưa có, lấy đâu
ra thiên tài địa bảo? Đó là chưa kể quái nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào,
những trò quái đản Nhất Tâm nghĩ ra làm hắn nghĩ đến thôi cũng đã buồn nôn.
Trong phòng giam tối tăm chỉ có một ánh nến le lói, hai người một nam một nữ,
một bị treo ngược một ngồi dưới đất lẳng lặng tu luyện.
Tầm khoảng vài canh giờ sau, Uông Tô Lang mở mắt ra. Hành động đầu tiên của
nàng là định hít vào một hơi cho thân thể thư thái, nhưng nàng như chợt nghĩ
tới gì đó vội vã lắc đầu sang trái, cố sức nuốt vào hơi thở vừa rồi.
Đoạn nàng nhìn trộm sang Phượng Minh. Đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra
gã thiếu niên trước mặt cũng có chút anh tuấn. Riêng cặp mắt ưng đang nhắm
nghiền kết hợp đôi mày kiếm dựng đứng khiến người ta rất dễ ấn tượng. Ngẩn ngơ
hồi lâu, Uông Tô Lang chợt đỏ mặt, quay đi hướng khác, miệng lầm bầm:
Bỗng Uông Tô Lang trông thấy Phượng Minh không ngừng co giật. Dưới ánh nến mờ
ảo, khuôn mặt của Phượng Minh dần đỏ bừng, lúc thì tím tái vô cùng quái dị. Ít
lâu sau còn có vô số sợi gân tơ dọc ngang khắp nơi trên da hắn như những con
rết độc đang chạy thật nhanh. Phượng Minh nhắm nghiền hai mắt, tỏ vẻ thống khổ
vô cùng.
Uông Tô Lang có chút sợ sệt lớn giọng hỏi, nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng rên
khẽ của Phượng Minh.
Nàng biết đâu được lúc này đây Phượng Minh đang trải qua cửu tử nhất sinh của
Thần Thể quyết. Thần Thể quyết đáng sợ ở chỗ tuy khiến người ta đau đớn sống
đi chết lại nhưng mọi giác quan vẫn luôn minh mẫn, vẫn cảm nhận được mọi thứ
suy quanh, chỉ là không thể phân tâm ra ngoài mà thôi.
Hôi miệng, ngươi không được chết đâu đấy. Bổn cô nương sợ nhất là người
chết!
Này tỉnh lại đi, ta sợ người chết thật đó!
Đang trong cơn mê nhưng Phượng Minh vẫn cảm nhận được Uông Tô Lang đang sợ hãi
thật sự.
Trong thâm tâm Uông Tô Lang một mực cho rằng Phượng Minh bị quái nhân giở trò
gì đó, rất có thể trúng độc nên mới xảy ra tình huống thế này. Hơn nữa từ hơi
thở yếu ớt của Phượng Minh, Uông Tô Lang cảm nhận rõ ràng hắn có thể chết bất
kỳ lúc nào, nếu không phải có một luồng ý chí kiên cường không ngừng duy trì,
hắn đã sớm quy tiên rồi.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Uông Tô Lang mím chặt môi, hai mắt cũng nhắm tịt,
từ từ đưa miệng mình đến gần miệng của Phượng Minh, lúc khoảng cách giữa cả
hai chỉ còn một phân thì nàng dừng lại.
Đoạn nàng thổi nhẹ một hơi vào miệng Phượng Minh, nếu ai tinh mắt có thể phát
hiện từ miệng Uông Tô Lang có một làn khói màu tím bay sang miệng Phượng Minh.
Cùng lúc, Phượng Minh cảm giác có một nguồn sinh lực vô cùng vô tận tràn vào
cơ thể mình, tu bổ kỳ kinh bát mạch, giúp số dược lực còn thiếu sót để tiến
giai được bù đắp nhanh chóng. Quá trình cửu tử nhất sinh đáng lẽ phải mất một
ngày mới kết thúc, nhưng nay được đẩy nhanh tối đa, ước chừng chỉ vài vòng chu
thiên nữa là sẽ kết thúc.
Làm xong điều này, Uông Tô Lang tỏ vẻ mệt mỏi, sắc mặt nàng trắng bệch, hai
mắt mờ dần chỉ muốn lịm đi. Có điều nàng ta vẫn giương mắt nhìn thử Phượng
Minh đã tỉnh chưa.