Người đăng: TieuBachLong90
Cảnh tượng này khiến nỗi ám ảnh về ma quỷ trở lại với Phượng Minh.
Phượng Minh hoảng sợ quay đầu nhìn khắp bốn phương tám hướng, nhưng đáp lại
hắn là một sự im lặng đến chết chóc. Khí lạnh âm u không ngừng lan tỏa khắp
hành lang, như có một đầu hung thú thời viễn cổ sắp sửa từ bóng đêm bên dưới
lao lên xé xác hắn.
Phù! Ánh đuốc chợt bùng cháy toàn bộ, khi ánh sáng trở lại với hành lang,
Phượng Minh lại suýt nữa té xỉu vì quái nhân lại bất ngờ xuất hiện trước mặt
hắn theo một cách không thể kinh dị hơn.
Đôi mắt quái nhân giờ đây không còn vẻ ngờ nghệch mà sắc bén như dao cạo, mái
tóc đen rối tung nay đã được chải chuốt gọn gàng vắt sang một bên, chuyển
thành màu đỏ máu.
Phượng Minh lắp bắp:
Quái nhân tóc đỏ cười khằng khặc:
Nhất Tâm sao? Hắn đã bị ta giết từ lâu rồi! Bất kỳ kẻ nào có quan hệ với
học viện Tinh Đạo, ta đều sẽ hành hạ hắn tới chết!
Khoan? Ta, ta không phải là người của học viện Tinh Đạo.
Phượng Minh đổ mồ hôi hột, vội vã xua tay.
Hắn nhớ lại trước đây có đọc một cuốn sách y nói về bệnh đa nhân cách. Người
bị bệnh này sẽ có nhiều nhân cách tồn tại chung một thân xác, tùy theo hoàn
cảnh mà sẽ có một nhân cách xuất hiện. Thường thường những người bị đa nhân
cách sẽ bị cách ly khỏi thế nhân, bởi vì khi nhân cách ôn hòa xuất hiện họ rất
vô hại, nhưng khi nhân cách xấu xuất hiện thì bọn họ có thể làm nên những
chuyện long trời lở đất, thậm chí chém giết lục thân cũng có thể. Sau khi ra
tay xong, không bao lâu họ lại quên hết những gì mình từng làm.
“Cầu mong đừng là nhân cách xấu!” Phượng Minh không ngừng la hét trong đầu.
Nếu xui xẻo bị giết rồi giấu xác ở đây, e rằng có mấy chục năm nữa cũng không
ai tìm ra được xương cốt.
Quái nhân nhíu mày:
Phượng Minh gật đầu như gà mổ thóc.
Quái nhân bất ngờ thét lớn, năm đầu ngón tay co lại thành trảo chụp tới vai
Phượng Minh. Như đã nói từ trước, Nhất Tâm có tu vi Quy Nguyên sơ kỳ, một
chiêu này Phượng Minh không thể tránh. Ngay lập tức bả vai của hắn đau nhói,
cả cánh tay trái hoàn toàn mất đi liên lạc với thân thể.
Hai mắt Phượng Minh đỏ ngầu, tung cước đá vào bụng quái nhân. Trước cũng chết,
sau cũng chết. Nếu không thử vùng vẫy một phen thì hắn không phải Phượng Minh.
Bốp! Có điều hắn đã xem thường quái nhân, vì bụng y cũng cứng không khác nào
sắt thép. Mặc dù chân Phượng Minh đá trúng nhưng ngược lại người bị thương
chính là hắn.
Con bà nó, ta không cam lòng. Viện trưởng ơi cứu ta, mười mấy ngày nữa ta
còn phải thi tuyển, bà nội ta là Lý Nhược Thu…
Thu? Đời này ta hận nhất là nữ nhân nào tên Thu!
Ông nội ngươi, ngươi bị thần kinh à?
Những kẻ nói ta bị thần kinh, nhất định phải hành hạ một phen rồi giết sau!
Cứu ta! Ta không muốn thi tuyển nữa, ta muốn về nhà!
Dưới hành lang tối tăm trong lòng núi Chấp Pháp sơn không ngừng vang lên tiếng
gào thét của Phượng Minh.
Phía trên, đám người tên đệ tử cao gầy vừa ra khỏi thông đạo, nghe thấy mấy
tiếng thét này thì cũng rùng mình. Tên đệ tử cao gầy thở dài mấy tiếng:
Phượng Minh thường xuyên mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy mình mặc giáp trụ màu bạc, tay cầm thiết thương màu xám đứng giữa
hàng vạn binh lính. Trong suốt toàn bộ giấc mơ, đôi mắt hắn luôn nhìn ngắm về
nơi cao nhất trên bầu trời như đang chờ đợi gì đó. Phía sau lưng hắn, hàng vạn
binh lính kia cũng làm điều tương tự. Không biết là bao lâu sau, chỉ thấy một
biển lửa tuôn trào, toàn bộ thiên địa chìm vào trong biển lửa, vạn vật chúng
sinh đều bị biển lửa này làm cho tiêu tan, chỉ còn sót lại duy nhất một cánh
chim đỏ rực không ngừng vỗ đập. Đến cuối cùng cánh chim này đột ngột thoát
khỏi biển lửa, bay thẳng lên trời cao hiện hình là một con chim phượng hoàng
đang ngẩng đầu hí vang.
Hình ảnh sau cùng này hoàn toàn giống với hình xăm phía sau lưng Phượng Minh.
Thuở bé mỗi lần nhớ tới giấc mơ và hình xăm, Phượng Minh đều có ảo tưởng mình
là một đại nhân vật, có thân thế cực kỳ bí hiểm. Nhưng càng lớn, sau khi chịu
đựng bao nhiêu tủi nhục, những lúc ấy chẳng có một ai tới cứu hắn, hắn cũng
chẳng thế biến thành phượng hoàng hí vang cửu thiên, ảo tưởng cứ nhỏ dần rồi
hoàn toàn biến mất.
Tính cách và suy nghĩ của Phượng Minh, thực ra rất đơn giản.
Hắn không thích tranh đấu, nếu không phải vì liên tục bị đám Lý Vân Lý Nhiễm
áp bức, hắn thậm chí từng nghĩ có thể cùng với hai người họ trở thành huynh đệ
ruột thịt. Bà nội hắn yêu thích hắn cũng chính vì điểm này. Người khác có thể
tính kế với hắn ra sao, hãm hại hắn ra sao, nhưng chung quy suốt mười năm nay,
Lý Nhược Thu chưa từng nhìn thấy Phượng Minh xuất hiện ý nghĩ trả đũa, hay hãm
hại lại người khác.
Thế nên với hắn, tu vi chỉ là một lớp khiên để hắn bảo vệ bản thân và người
thân dễ dàng hơn, còn thực chất cao hay không, hắn không quan trọng. Sống với
thực tại bao giờ cũng dễ dàng nhất, cả đời này Phượng Minh chỉ có một ước mơ
đó là trở thành Linh tu Quy Nguyên cảnh, sau đó cùng Hạ Tử Linh ngao du khắp
Tiềm Long đại lục.
Nhưng mọi thứ liệu có đơn giản như suy nghĩ của hắn hay không?
Viện Chủ điện nằm ở ngọn núi thứ tư trong Ngũ Chỉ sơn, đây cũng là nơi cao
nhất trong năm ngọn núi, bốn phía mây mù lập lờ quấn quanh như những con thần
long thủ hộ không cho kẻ nào xâm phạm oai nghiêm của học viện Tinh Đạo.
Nếu nói chánh điện ở Bất Hối sơn lộng lẫy không kém gì cung điện của vua chúa,
thì Viện Chủ điện lại mang dáng dấp hùng vĩ trang nghiêm của một tôn miếu.
Nhìn Viện Chủ điện, người ta bất giác không thể không nảy sinh ý nghĩ, dù cả
Ngũ Chỉ sơn sập xuống, Viện Chủ điện này cũng sẽ bất di bất dịch, trường tồn
với thời gian.
Mặt trước của Viện Chủ điện là một khuôn viên sân rộng lớn, hoàn toàn không
bài trí bất cứ thứ gì ngoài một lư hương khổng lồ, trên lư hương cắm ba cây
nhang to bằng bắp tay người lớn, cũng chẳng rõ nó đã chảy được bao lâu rồi.
Theo môn quy của học viện Tinh Đạo thì lư hương này trừ phi là viện trưởng,
bằng không ngay cả trưởng lão cũng không đủ tư cách thắp lên ba cây nhang.
Hiện tại trước lư hương có một thiếu nữ áo trắng dáng người mảnh mai đang quỳ
mọp, tóc nàng búi lên cao, đuôi tóc chạm tới thắt lưng, tuy hiện tại thần sắc
vô cùng mệt mỏi và tiều tụy nhưng cũng không tài nào lấn át được khí chất
thanh cao toát lên từ người nàng.
Mọi người ở học viện Tinh Đạo đều biết thiếu nữ này đã quỳ trước Viện Chủ điện
bao nhiêu lâu, thậm chí còn biết vì sao nàng quỳ.
Ai cũng cho rằng nàng quá ngu ngốc, nhưng dù mọi người nói thế nào, nàng vẫn
quỳ ở đây suốt ba ngày, chưa từng vì bất kỳ lời dị nghị nào mà đứng dậy.
Từ đằng xa, một gã thanh niên áo vàng chầm chậm đi tới chỗ thiếu nữ, đoạn thở
dài:
Thiếu nữ im lặng không đáp.
Tử Linh, hãy tin tưởng ta, ta thật lòng với nàng?
Tin tưởng Vương đại sư huynh sao? Có phải lại có điều kiện không?
Mặt Hạ Tử Linh vẫn lạnh như băng.
Vương Bảo Xuyên định bào chữa nhưng lại không thể nói gì. Đúng là hắn từng ra
điều kiện với Hạ Tử Linh, hơn nữa còn là một điều kiện rất bỉ ổi. Điều kiện
này chỉ có hai người biết, chính vì việc này Hạ Tử Linh vẫn luôn luôn lạnh
lùng với hắn, khiến hắn cực kỳ đau đầu.
Hồi lâu Vương Bảo Xuyên đành nói:
Được rồi! Phượng Minh hắn không sao, ta vừa gặp hắn tức thì.
Sao? Đại sư huynh gặp huynh ấy ở đâu?
Chứng kiến Hạ Tử Linh vừa nghe tới tên Phượng Minh đã quay ngoắt lại, sắc mặt
biến đổi thì Vương Bảo Xuyên cực kỳ tức giận. Hắn tự hỏi mình chẳng hề thua
Phượng Minh điểm nào, nếu không muốn nói cách biệt như trời với đất. Vương Bảo
Xuyên hừ lạnh:
Hắn tới đây tìm muội.
Huynh ấy có sao không?
Lúc nãy hắn không sao, nhưng bây giờ thì có sao rồi!
Hạ Tử Linh hốt hoảng:
Là chuyện gì?
Có mấy tên sát thủ ám sát hắn, người của Chấp Pháp đường bắt gặp, đã áp
giải toàn bộ xuống Vô Gián ngục! Ta đã can ngăn, có điều Trương Cuồng quá mức
bá đạo, xin lỗi muội.
Vương Bảo Xuyên liếc mắt đi chỗ khác, trong lòng vẫn còn hậm hực. Hạ Tử Linh
khi nghe Phượng Minh đã bị áp giải tới ngục Vô Gián thì ngồi bệch xuống đất,
mặt thẫn thờ:
Thấy cảnh tượng này, Vương Bảo Xuyên siết chặt nắm tay, hai mắt nhíu lại, cũng
chẳng ai biết gã đang suy nghĩ gì trong đầu. Đoạn gã đỡ Hạ Tử Linh đứng dậy
nói:
Muội yên tâm! Ta dù thích muội nhưng sẽ không dùng thủ đoạn đê hèn với
Phượng Minh. Lúc trước là ta sai! Tuyệt đối không có lần sau.
Đa tạ đại sư huynh, bây giờ chỉ cần huynh có thể giúp đưa Phượng Minh ra
khỏi ngục Vô Gián, Tử Linh đã mang ơn đại sư huynh rồi!
Nói xong Hạ Tử Linh xoay người bước đi. Theo nàng suy nghĩ, viện trưởng nhất
định biết những việc đang xảy ra. Phượng Minh mất tích ba ngày rồi đột ngột
xuất hiện hẳn ông ta cũng biết. Ông ta lại giấu mọi người, giấu cả nàng, thậm
chí tránh mặt không xuất hiện chắc chắn có nguyên do. Nhưng qua tiếp xúc, Hạ
Tử Linh biết lão viện trưởng không phải kẻ xấu, khi Phượng Minh trọng thương
ông ta là người sốt sắng nhất. Vậy nên nàng cũng an tâm hơn.