Cứu Binh?


Người đăng: Berren

Quất ngựa chạy thật nhanh, Vũ Đại Hải ngoái lại nhìn, từ xa, hàng chục người
mặc áo vải đen, đầu chít khăn thổ cẩm từ xa lao đến, họ nhanh chóng xử lí mấy
tên quân Chiêm còn sót lại. Thủ lĩnh đám người, một người đàn ông vạm vỡ nước
da bánh mật, tay cầm cây nỏ đang ý ới gọi theo hắn bằng thứ tiếng gì đó, hắn
nghe không hiểu.

Mặc kệ, tiếp tục quất ngựa đi tiếp, hoàn cảnh bây giờ quá nguy hiểm, không
biết địch đâu ta đâu, mấy người kia có thể là phiên quân của động nào đó, theo
triều đình hay không không ai biết. Họ giết quân Chiêm có khả năng theo triều
đình nhưng ai biết, thời đại chiến tranh loạn lạc, có khi họ chiếm núi xưng
vương thịt luôn cả triều đình lẫn Chiêm. Hắn thân cô thế cô, tiếng nghe không
hiểu, tốt nhất là té càng nhanh càng tốt.

Người không ngừng nghỉ, ngựa không dừng vó chạy liên tục suốt mấy tiếng đồng
hồ. Trên đường đi, khắp nơi là cảnh tan hoang loạn lạc, làng mạc bỏ hoang, nhà
cửa bị đốt phá, ruộng đồng hoa màu không ai chăm cấy, thi thoảng lại gặp những
nhóm nạn dân chạy nạn lên phía Bắc.....những năm cuối của triều đại, trăm họ
ly tán, quốc lực suy yếu, ngoại bang lăm le xâm phạm......Rồi hàng chục năm
sau, lần lượt nhà Trần sụp đổ, nhà Hồ sụp đổ, giặc Minh xâm lược đặt ách đô
hộ, nhân dân ta càng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, không khác gì luyện ngục,
dân tộc Việt gần như bị diệt tộc.

Thời nhà Hồ, dân số nước ta được gần 5 triệu người nhưng sau khi bị quân Minh
xâm lược và đô hộ, chúng ra sức tàn sát dân ta hết sức dã man tàn bạo như moi
ruột cuốn lên cây, moi thai nhi ra chặt đầu, tàn sát hàng nghìn tù binh, xác
chất thành núi để đốt. Trong Bình Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi
đã kể rằng:

“Nhân họ Hồ chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng Minh thừa cơ gây loạn
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi
........
...........
...........
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!”

Để rồi “làng mạc đìu hiu hoang vắng, trăm dặm không thấy bóng người, khói lửa
chiến tranh bao trùm khắp nơi”. Sau cơn hoạn nạn, dân số nước ta chỉ còn một
nửa.....

Chứng kiến cảnh loạn lạc lầm than, chứng kiến xác chết của đồng bào, của những
đứa bé chưa đầy 5 tuổi mà lòng Vũ Đại Hải ngổn ngang, cổ họng nghẹn đắng lại
không nói nổi thành lời....Chẳng lẽ cứ để mọi việc xảy ra như quỹ tích ư, cứ
để hàng vạn hàng triệu đồng bào chết đi ư....Biết bao nhiêu người con đất Việt
đã ngã xuống, dùng máu tươi của mình để đổi lấy nền độc lập, để đổi lấy mảnh
đất này cho cha mẹ vợ con, cho đồng bào sinh sống, chẳng lẽ để nó một lần nữa
bị quân thù dày xéo ư? Không, không thể như thế được, đất nước này dân tộc này
đã chịu đựng quá nhiều đau thương rồi....

Hắn có võ nghệ, có kiến thức, có cả hiểu biết chung về lịch sử thế giới hơn
600 năm sau, hắn muốn thay đổi vận mệnh dân tộc, hắn muốn nhân dân đồng bào
được ấm no, truyền thống, văn hóa của cha ông được giữ gìn, hắn muốn tổ quốc
của hắn hùng mạnh để không một kẻ thù nào cả gan xâm phạm....

Sắc trời dần tối, cuối cùng cũng đến bến sông Hải Triều. Trước mặt hắn là một
doanh trại rộng lớn với hàng cọc dày che chắn, đền đuốc sáng choang. Trên mặt
sông, hàng trăm chiến thuyền to nhỏ đang leo đậu. Tất cả khung cảnh thật hoành
tráng nhưng không khí có chút gì đó thê lương......

“Haizzz. Đoàn quân thua trận, cái sĩ khí này........ còn đâu cái nét oai hùng
ngày nào...nhà Trần thực suy vong rồi!”

Ca thán thì ca thán nhưng ngựa cũng không dừng vó, Đại Hải cưỡi ngựa chạy
nhanh đến doanh trại, tương lai của hắn, vận mệnh của hắn của cả dân tộc tất
cả đều quyết định tại đây, mong rằng không đến muộn.......


Phục Hưng - Chương #6