Ban Thưởng.


Người đăng: Berren

“Các khanh đã anh dũng chống địch, bảo vệ cương thổ, giữ vững cơ nghiệp của họ
Trần. Nay, luận công ban thưởng...trẫm chờ mong các ái khanh sẽ trở thành
giường cột của đất nước, dốc hết sức mình phò tá triều đình, để giang sơn Đại
Việt mãi mãi hùng cường!”

“Tuyên chỉ!”

“Chinh Tây đại tướng quân Trần Khát Chân lĩnh chỉ!”

“THẦN TẠI”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Khát Chân tuổi trẻ mà vũ dũng,
không làm ô nhục huyết mạch Đông A, có công đầu chỉ huy binh mã chặn đánh
Chiêm quân, giết được vua Chiêm Chế Bồng Nga. Nay phong Trần Khát Chân chức
Long Tiệp bổng thần nội vệ thượng tướng quân, gia phong tước Vũ tiết quan lợi
hầu, cấp hai tổng Đông Thành và Nguyễn Xá làm thái ấp.”

“THẦN TIẾP CHỈ. BỆ HẠ VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ!”

Khát Chân mặt mũi kích động đến đỏ bừng, chỉ một trận chiến, nhất chiến thành
danh, thiên hạ anh tài mấy ai bằng, so sánh các bậc tiên tổ khai cương thác
thổ cũng không xấu mặt. Quan lại trong triều người vui vẻ chúc mừng, người
ghen tị hận. Đặc biệt là hàng võ tướng, ai cũng tiếc hận...họ tưởng chính mình
mà theo chiếu vua ra trận thì giờ cũng công cao lộc hậu rồi không. Nhưng họ
tuyệt nhiên không nhớ đến khi quân Chiêm lai phạm, họ sợ mất mật không dám
tham chiến, để vị hoàng thân quốc thích trẻ tuổi này đi chịu chết, ai dám nói
có niềm tin chiến thắng Chiêm quân…..càng đừng nói đến công cao lộc hậu khi
chiến thắng, có khi mạng còn không có, đầu đang treo ở mũi thuyền vua Chiêm
cũng nên. Xa xa trên phía các vị đại thần trụ cột của triều đình, một vị trung
niên trông rất khôn khéo, mặt cười nhìn qua chúc mừng nhưng trong mắt hàn
quang khẽ đảo, không ai tinh ý kịp nhìn rõ…..

“Đô trưởng Vũ Đại Hải tiếp chỉ.”

“THẦN TẠI!”

“Đại Hải dòng dõi võ tướng, đời đời theo vua chinh chiến, tiên phụ bảo vệ xa
giá mà hy sinh thân mình, nay con theo chí cha tòng quân đánh giặc từ năm 16.
Không phụ ơn vua, Đại Hải có công lớn trong việc chặn thám báo Chiêm quân,
mang về tình báo quan trọng. Xông trận anh dũng,không tiếc thân mình lấy thân
làm mồi dụ vua Chiêm giúp Khát Chân diệt được hắn, xông lên ngự thuyền mà cướp
đầu vua giặc. Lấy sức ngàn người mà cản chân được Chiêm quân để đại quân tiến
đánh...Xét thấy Đại Hải công lao hãn mã, đời đời trung thành lại văn hay chữ
tốt. Nay phong Đại Hải chức Trấn phủ sứ, quan hàng ngũ phẩm, trấn thủ trấn
Thuận Hoá. Ban cho 5 làng làm thái ấp, đời đời kế tục.”

“THẦN LĨNH CHỈ. BỆ HẠ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ.”

Quan lại trong triều được một phen ngạc nhiên trước sự hào phóng của hoàng
gia. Nếu là Khát Chân thì có thể nghĩ, dù sao y cũng là hoàng thân quốc thích,
thưởng cao cũng không sao nhưng tên Đại Hải này chỉ là một võ quan nhỏ, thế mà
được lên mấy cấp, làm hẳn trấn phủ, trong tay nắm thực quyền, cầm cả quyền
hành chính lẫn quân sự ở một phủ. Quả là không tưởng nổi. Nên nhớ cả Đại Việt
mới có 24 lộ, phủ, trấn….hoàng gia lẽ nào muốn “ngàn vàng mua bộ xương ngựa”?
Các võ quan thì càng không phải nói, mặt mày đỏ au, ánh mắt ghen tị không chút
nào che dấu….Nhưng các đại thần thì thản nhiên như không, nhìn thì có vẻ công
cao lộc hậu đấy nhưng đấy là trấn Thuận Hoá chứ không phải lộ Thiên Trường, có
gì mà xoắn xít. Một nơi đồng bằng màu mỡ, giàu có phồn hoa, dân cư đông đúc,
một bên là biên cương xa xôi, chó ăn đá gà ăn sỏi, chim không thèm ị địa
phương có gì mà đáng ghen tị. Chưa kể đến mỗi năm trái nắng trở trời Chiêm
quân lại lai phạm, đầu các đời Trấn phủ sứ treo sắp đầy cổng thành rồi!! Nhưng
phải công nhận chiêu này của hoàng gia quả là cao tay, làm được điển cố ngàn
vàng mua xương ngựa, nhìn mặt lũ võ tướng đỏ au hận không thể ngay lập tức ra
trận kia là biết. Chiêu này quả là cao tay. Vừa được tiếng hoàng gia rộng rãi,
khẳng khái, kích thích được võ tướng cùng văn quan ra sức cống hiến, vừa chế
tạo thêm một quân cờ trung thành hết mực, lại tài hoa có thừa,sẵn sàng lao
thân vào chỗ chết. Cao, quả thực quá cao….

Mặc ý nghĩ của các đại thần hay của đám văn quan võ tướng, Đại Hải hiện tại
đang cảm thấy nâng nâng, mọi cố gắng liều mạng đều không vô ích. Từ một đô
trưởng bé nhỏ nay lắc mình thành võ tướng ngũ phẩm, đã vậy còn nắm trong tay
quyền hành chính, khà khà, chuẩn chủ tịch tỉnh, kiêm sư đoàn trưởng hoặc cao
hơn thế. Khặc khặc, mới 20 tuổi vắt mũi chưa sạch mà đã có nhiều quyền lực thế
rồi, đặt ở thời hiện đại dù có chuẩn con ông cháu cha cũng đừng dám mơ
tưởng,dĩ nhiên trừ một số nước vẫn cha truyền con nối, chưa nói đến ở thời
phong kiến này, nơi mọi việc đều dựa vào gia thế…..Hắn, chuẩn con nhà người
ta. Cả người Đại Hải gói gọn trong một từ là thoải mái!!!!! Hắn cũng không
ngu, hắn thừa biết ý tứ của hoàng gia cũng như biết vùng đất mà mình sắp trấn
thủ, Quảng Trị, thời hiện đại cũng là một vùng khó khăn, chưa nói đến hậu quả
mà chiến tranh để lại, nơi đây cũng là nơi mà các thiên tai bão lũ thường
xuyên xảy ra...nhưng hắn có lợi thế, hắn có tầm nhìn rộng hơn, hắn không bị tư
duy của thời đại trói buộc, hắn có nhiều kiến thức về các mặt, không tinh
nhưng cũng đại khái….thế nên, chưa đến 6h30 thì chưa biết ai giàu hơn ai đâu….

Buổi luận công ban thưởng vẫn tiếp tục diễn ra thêm cả canh giờ nữa, chúng
tướng sĩ ai cũng được thưởng xứng đáng với công sức, cố gắng bỏ ra, dĩ nhiên
không ai được thưởng lớn như Trần Khát Chân và Đại Hải nữa, trường hợp cá biệt
thôi, không phải ai cũng được. Tuy nhiên, những tướng lĩnh dẫn quân tiêu diệt
Trần Nguyên Diệu chỉ được thưởng qua loa đại khái, dù gì người ta cũng là
hoàng đệ, không phải muốn giết là giết, có gì cũng nên do thượng hoàng định
đoạt, không phải trường hợp nào cũng vượt quyền được. Có trách thì trách họ
tham công mà không suy xét kỹ…..


Phục Hưng - Chương #22