Trốn Chạy.


Người đăng: Berren

Nửa giờ đuổi giết, quân Chiêm mười phần không còn đủ 1 2, tổn thất thảm trọng,
khắp nơi là xác người, binh khí áo giáp. Quân Chiêm thua, chạy trốn toán loạn,
thấy giặc không còn nhiều lại tứ tán, Đại Hải ra lệnh thu quân kiểm tra quân
số.

Trận đầu dẫn quân toàn thắng nhưng kỵ binh Đại Việt cũng thương vong gần 500
người, chủ yếu ở các đợt xung trận và khi truy sát, truy quá gắt Chiêm quân
chó cùng rứt dậu, quay lại cắn một miếng...Âu cũng là lẽ thường tình, không có
trận chiến nào mà không có người hy sinh cả, trên chiến trường, đuổi giết
người ta thì phải có giác ngộ bị giết lại.....Tuy hy sinh mất gần 1/3 quân số
nhưng đổi lại tiêu diệt được 1 vạn Chiêm quân, chúng tướng sĩ không khỏi vui
mừng, mấy chục năm nay, làm gì có trận nào đánh được sung sướng thế này, trước
kia toàn bị Chiêm quân đè ra đánh. Kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Việt cũng không
ít lần bị chiến tượng nhà Chiêm quật xuống.....tất cả nhờ tài chỉ huy của vị
tướng kia. Chúng tướng sĩ nhìn Đại Hải với ánh mắt sùng bái kính nể, theo một
vị tướng như vậy, có chết sa trường cũng cam lòng..

Vũ Đại Hải cho quân nghỉ ngơi, băng bó vết thương cũng như dàn xếp hậu sự cho
những binh lính đã chết, chúng tướng sĩ cũng được cho phép đi thu chiến lợi
phẩm, nào vàng bạc, đao kiếm, giáo kích, không thiếu thứ gì....Từ xa, bụi bay
mù mịt, một đội quân đang ùn ùn kéo đến, người ngựa kề vai sánh bước, kéo dài
hàng dặm.

“Lên ngựa, nghênh đón đại quân”

Kỵ binh Đại Việt nhanh chóng lên nhựa chỉnh sửa trang bị đi nghênh tiếp đại
quân cùng chuẩn bị cho trận chiến mới.

Trần Khát Chân từ xa đã thấy kỵ binh Đại Việt cùng bãi chiến trường đằng sau,
thấy kỵ binh vẫn còn đông đảo, y yên tâm mỉm cười, ít ra tên Đại Hải không
phải hạng vũ dũng vô mưu, đem toàn bộ kỵ binh đi “hiến” cho Chiêm. Nhìn bãi
chiến trường, y cũng giật mình, dễ đến phải mấy nghìn người chết, người ngã
ngựa đổ, chen kín cả mảnh đất rộng, máu tươi thấm đẫm đất đai còn hình thành
lên những dòng chảy nhỏ rích rắc như dòng suối nhỏ......dòng suối máu.....Xem
ra vẫn đánh giá thấp tên Đại Hải này!

Chẳng mấy phút, Đại Hải đã chạy đến trước ngựa Trần Khát Chân, y vội nhảy
xuống ngựa quỳ một chân báo cáo, mong rằng thái độ thành khẩn của y khiến y đỡ
bị vạ vì tội nướng quân....

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, để quân Chiêm thoát mất”

Khát Chân mỉm cười nhìn tên tướng quân trẻ tuổi trước mặt, Đại Hải cũng bằng
tuổi hắn mà thôi, có tài, có gan nhưng tiếc không phải hoàng thân quốc thích,
nếu không, giờ phút này nguyên soái phải là hắn..

“Đại Hải tướng quân đứng lên đi, ngươi không có tội gì cả, ta chỉ bảo quấy rối
thôi chứ không phải cầm chân quân Chiêm, tướng quân đã làm rất tốt rồi. Quân
Chiêm rút đi lâu chưa?”

“Bẩm, 3 vạn Chiêm quân rút đi cách đây một tiếng, không đi được xa lắm, chỉ
khoảng 10 dặm, còn một vạn quân chặn hậu đã bị chúng thuộc hạ tiêu diệt”

Khát Chân nhướng mày, tên này còn chặn đứng được quân Chiêm mấy tiếng, còn
tiêu diệt được 1 vạn quân...Hay lắm, hay lắm, đúng là tướng tài, nhà Trần có
thêm tướng tài, triều đình có thêm trụ cột. Chỉ cần y không chết non, lo gì
không làm lên đại sự...

“Tốt lắm, tốt lắm, Đại Hải tướng quân không phụ lòng ta. Đi thôi, theo đại
quân xuất phát đuổi đánh Chiêm quân”

“TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH, ĐẨY NHANH TỐC ĐỘ LÊN! CHIÊM QUÂN KHÔNG CÒN XA NỮA”

Cách đó 10 dặm......

La Khải dẫn theo 3 vạn binh lính dẫn đầu chạy trước, không dám nghỉ ngơi cơm
nước gì, lo sợ quân Việt áp sát....Sau một tiếng chạy vội, quân Chiêm cả người
rệu rã, La Khải cũng không chịu được, sáng sớm hành quân vội chưa kịp cơm nước
gì, đã thế còn bị kỵ binh Đại Việt tập kích, một giọt nước cũng không được
uống, cổ họng khát như muốn cháy..

“DỪNG LẠI...ĐẠI QUÂN TẠI CHỖ NGHỈ NGƠI MỘT NÉN NHANG”

“Đi, đi kiếm cho ta miếng nước”

La Khải hếch đầu sai tên thân binh bên cạnh, chẳng mấy chốc y đã quay lại mang
theo một mũ nước, túi da không có, bình bầu gì cũng không, tên thân binh kia
liền lấy mũ sắt của mình chứa nước mang đến cho La Khải....Nhìn mũ nước hơi
vẩn đục La Khải nhíu nhíu mày, đời y đã bao giờ phải cực khổ như này, chinh
chiến mấy chục năm với Đại Việt, lần nào không phải ăn sơn hào hải vị, rượu
ngon gái đẹp....nay phải uống thứ nước vẫn đục này....đúng là thời thế vô
thường....Than thì than nhưng nước vẫn phải uống...trong cái cảnh chó có nhà
tang này...có nước để uống đã không dễ dàng rồi...

Ngồi nghỉ một lúc, sức chưa kịp hồi thì từ xa, có mấy tên lính cởi trần trùng
trục, cả người đều là máu chạy đến....Chúng chạy như chết cha chết mẹ, không
kể mệt nhọc, binh khí áo giáp đều không có. Thấy phía trước là đại quân, mừng
uýnh chạy vội đến. Bọn lính thấy vậy cũng xán lại xem, hỏi này hỏi nọ

“Cho tao miếng nước đã”

“Đây đây....uống đi”

Một cái mũ sắt chứa đầy nước đưa đến, mấy tên tranh nhay uống ùng ục như chết
khát lâu ngày..

“Nói đi, chúng mày từ đâu chạy đến, từ trên thuyền à”

“Thuyền cái khỉ gì, bọn tao là xuống thuyền cùng chúng mày nhưng đi sau cùng
tướng quân Y Nhã”

“Thế á, thế bọn còn lại đâu,tướng quân đâu mà sao còn mỗi mấy chúng mày, cả
binh khí các thứ nữa”

“Tao nào biết, chắc bị quân Việt xử rồi, tao phải giả chết mới thoát được, bọn
lính Việt truy gắt quá, mãi sau mới thôi, mấy thằng kia cũng thế”

Một tên khác người đầy máu tươi nhưng không thấy có vết thương gì bổ sung

“Đúng đấy, lúc bọn tao chạy có cả nghìn thằng nhưng biết chạy thoát được mấy
đứa, thằng chạy ngay cạnh tao đang chạy thì mất đầu, máu vẩy hết lên người
tao, t tiện đà nằm vật luôn ra giả chết, lấy xác nó đè lên mới thoát”

“Chúng mày nhát thế, quay lại làm chết chúng nó việc gì phải chạy”

Một tên lính to con khinh bỉ nói

“Có nhiều thằng quay lại chiến nhưng chẳng thằng nào chạy thoát ra được, mày
ăn được một thằng thì mười thằng khác nó chém mày ra bã. Ông đội trưởng của
tao dẫn độ đâu trăm thằng quay lại chiến, xong không thấy thằng nào về”

“Mất thằng chúng mày chạy trước, không có bọn tao ở lại chặn mấy thằng chó
chúng mày chạy được không. Bây giờ mày ngồi đây to mồm với ai!”

“Mày bảo ai là chó”

Tên Chiêm quân to con lao vào định tẩn tên lính vừa rồi thì bỗng từ xa, mấy
chục tên quân Chiêm cũng tay không vũ khí cả người máu mê chạy đến

“CHẠY, CHẠY ĐI, QUÂN VIỆT ĐÊN RỒI”

Chúng lao vào giữa đội hình Chiêm quân vừa chạy vừa hét, chạy giữa đám người
mới khiến chúng cảm thấy an toàn một chút, chứ đồng không mông quạnh như khi
nãy, lúc nào cũng sợ kỵ binh quân Việt đến thu đâu...

Quân Chiêm náo loạn như ong vỡ tổ, khắp nơi là la hét, quân Việt còn chưa đến
mà đã rối tung lên trước rồi....


Phục Hưng - Chương #16