Truy Kích


Người đăng: Berren

Thuyền tiến gần chiến thuyền đại lâu 3 tầng treo cờ soái phía trước.....xung
quanh đậu hàng chục chiến thuyền, vẫn đang không ngừng nhả mưa đạn về phía
đoàn quân Chiêm......Thấy thuyền cờ Đại Việt tiến đến, cung thủ xem xét kỹ
thấy rõ là lính triều đình nên cũng không nhả tên, để cho thuyền tiếp cận.

Ván cầu được bắc qua, một viên tướng thân mặc giáp sắt, đầu đội mũ cánh
phượng, thắt lưng buộc một chiếc túi to máu tươi loang lổ, nhanh nhẹn tiến
đến....Đứng trên lầu 3, Trần Khát Chân cũng chú ý tới, nhận ra đó là Đại Hải,
y ra lệnh cho thân binh lui ra để Đại Hải tiến đến....Đang trong trận chiến,
tên này không đi mà kiếm quân công đi, chạy đến đây làm gì? Hay là quân y lại
toàn diệt rồi, đến xin thêm lính????

Chẳng mấy chốc mà Đại Hải đã leo lên tầng 3 lâu thuyền, chỉ có Trần hát Chân
cùng giám quân là ở đây, các tướng quân khác đã lao ra tham chiến hết rồi.
Tiến đến gần, Đại Hải quỳ một chân xuống báo rằng:

“Bẩm tướng quân, không làm nhục mệnh. Đây là đầu vua Chiêm”

Rồi trình lên túi đựng đầu vua Chiêm. Khát Chân tiếp lấy rồi mở ra xem, khuôn
mặt người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, còn nguyên nét ngưng nghị cùng
không cam lòng, mũ miện đang đeo gần như lệch xuống khỏi đầu.

Khuôn mặt ngưng trọng của Khát Chân từ ngỡ ngàng chuyển thành mừng rỡ, mừng
như điên, cảm xúc bộc phát khiến hắn chỉ muốn ngửa cổ lên mà cuồng
khiếu.....Lần này xuất chinh gần như biết chắc thất bại, nhưng lệnh vua khó
cưỡng nên đành khoát áo ra đi. Được mật báo, biết được đâu là thuyền vua
Chiêm, tập chung tấn công nhưng ai biết có giết được hay không, thấy quân
Chiêm rút chạy chỉ dám thở nhẹ một chút vì đây chỉ là đội tiên phong của quân
Chiêm, đại quân đằng sau còn đang đuổi tới, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc.
Nay thì tốt quá rồi......vội vàng đỡ Đại Hải dậy

“HAY LẮM!! HAY LẮM!!!Trời không phụ lòng ta, trời thương Đại Việt....Hải tướng
quân mau đứng lên, lần này ngươi lại lập công lớn rồi. Ta nhất định báo cho
hoàng thượng biết để ban thưởng cho ngươi”

“Đa tạ tướng quân”

Giám quân cùng thân binh hai bên mặt mày rạng rỡ. Vài giây trước còn đăm chiêu
lo lắng, không biết có chặn nổi quân Chiêm không, không biết có còn mạng mà về
không hay có được chết toàn thây không........ Giờ thì vua Chiêm đã chết, lần
tiến công này của quân Chiêm tất bại....bọn hắn không những bảo vệ được mạng
nhỏ còn lập được công lao hãn mã. Kẻ thù của Đại Việt đã chết, đối thủ một mất
một còn đã chết, mối lo trong lòng hoàng thượng được giải......lo gì không
được công cao lộc hậu, phong tước phong hầu. Thật tốt, thật quá tốt!! May, quá
may!!!

“Theo lệnh của ta. TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH......... quét sạch Chiêm quân”

“Vua Chiêm đã chết....Xông lên, giết sạch quân Chiêm”

Khát Chân hưng phấn, hét to lên ra lệnh cho binh sĩ. Thuyền chiến của hắn cũng
đồng thời khởi động, lao lên chặn đánh Chiêm quân.

“VUA CHIÊM ĐÃ CHẾT!!!!!GIẾT SẠCH QUÂN CHIÊM!!!!!!!”

Khắp các chiến thuyền Đại Việt, binh sĩ cuồng rống, hô to “vua Chiêm đã chết,
giết sạch quân Chiêm”....như một mồi lửa, đốt cháy lên sĩ khí tưởng như tắt
lụi của Việt quân, binh sĩ bất kể thương thế lao vào chiến đấu, bao thương
bệnh đều quên sạch, cả người tràn đầy sức mạnh, rừng rực khí thế...Giờ phút
này đây, hào khí Đông A như đang sống lại trong những người con Đại Việt, họ
lại hăng hái tiến lên, chiến đấu với quân thù, bảo vệ quê cha đất tổ......

Đại Hải trở về chiến thuyền của mình, mang theo chúng bộ hạ đuổi đánh về phía
quân Chiêm. Vua đã chết, sĩ khí tan nát, biết đại cục đã mất, các chiến thuyền
của quân Chiêm sôi nổi rút lại, cố gắng mở đường máu rút chạy khỏi vòng vây
quân Việt.....Khói lửa, tên đạn, trong màn mưa tên trốn chạy, không biết bao
nhiêu chiến thuyền đã đâm vào nhau để rồi cùng nhau chìm nghỉm dưới đáy Hải
Triều, cũng không biết bao nhiêu chiến thuyền bị quân Đại Việt đuổi theo húc
phải mà tan vỡ....Khắp mặt sông là các mảnh vỡ của thuyền, là những binh sĩ
ngã xuống sông đang cố ngoi ngóp, vùng vẫy tìm sự sống...nhưng đón tiếp họ
không phải vòng tay hữu ái mà là những mũi tên, những đầu giáo vô tình của
quân Việt.....máu tươi nhuộm đỏ cả đoạn sông, xác người bồng bềnh chôi nổi,
dạt cả vào hai bên chật như nêm cối, còn không biết bao nhiêu xác binh lính
trôi xuống hạ du, không biết bao nhiêu chìm xuống đáy sông, làm mồi cho
cá......

Mưa vẫn cứ rơi, như ca như thán, như ai oán cho số phận vị vua kiêu hùng nước
Chiêm chết trận tại chốn này, cho hàng ngàn hàng vạn binh sĩ người Chiêm chôn
xác tại đây, cho giấc mộng hùng cường của người Chiêm không bao giờ được thực
hiện....

Mưa cứ rơi, ca thán cứ ca thán nhưng quân Việt cũng không có ý dừng lại, vòng
vây bị phá vỡ, Chiêm quân đã rút ra được, các tay chèo không dám ngừng nghỉ,
lấy hết sức bú mẹ ra chèo, mong sao cắt đuôi được quân Việt........nhưng quân
Việt cứ dai dẳng không tha......

“CẬP BỜ RỒI RÚT THEO ĐƯỜNG BỘ, HỘI HỢP VỚI ĐẠI QUÂN.....NHANH, QUÂN VIỆT ĐANG
KÉO TỚI!!!!!”

Một tên tướng to lớn, dữ tợn hét với đám lính Chiêm. Y là La Khải, phó tướng
của vua Chiêm, là người quyền lực nhất ở đây, y chính là người tham gia cướp
xác vua Chiêm lại, xác tuy cướp được nhưng đầu đã bị Việt quân lấy mất.....Y
đăm chiêu lo lắng nhìn đám thuyền tàn tạ đang cập bến, từng tốp, từng tốp lính
Chiêm nhảy xuống khỏi thuyền, không hàng ngũ, không đội hình gì cả, nặt đầy lo
sợ, ráo rác nhìn xung quanh.......Tất cả chỉ là một đám tàn quân bại tướng
trên đường trốn chạy mà thôi.......


Phục Hưng - Chương #12