Ma Đạo Giới (1)


Người đăng: luliluli1207@

-"Không....Vân Vũ...ta không muốn rời xa ngươi Vân Vũ. Ta vẫn còn nhiều điều muốn nói với ngươi mà....thần ơi...nếu ngươi thật sự tồn tại...xin hãy cho ta được quay về bên Vân Vũ...không có nàng...cuộc sống của ta cũng như đã chết...ta sống nào còn ý nghĩa gì nữa....Vân Vũ...."

Ý thức hắn dần dần mất đi. Nhưng sâu trong tiềm thức hắn cảm nhận được, có cái
gì đó đang mời gọi hắn, đang kéo lấy hắn, muốn hắn nhanh chóng đến chỗ nó.
Nhưng vẫn là hắn không rõ ràng, hắn rốt cuộc là bị làm sao. Khi thâm tâm cảm
nhận cái hối hận tột cùng và sự tức giận trào dâng lên đến đỉnh điểm. Có
phải...thần đang trêu đùa trên nỗi đau của Tử Phong hắn?!

Đây là cái cơ hội mà hắn vẫn thường mong muốn hay sao? Không, không phải, hắn
chỉ muốn được ở cùng với Vân Vũ. Không hề muốn lần nào nữa bị chia cắt khỏi
nàng. Không hề muốn lại phải buông bỏ đôi tay nàng. Càng không hề muốn nụ cười
đó của Vân Vũ biến mất.

.....

-"Tiêu Y ca ca, không thể nào đi chậm lại chút hay sao?"

-"Đừng lắm lời. Ta cho ngươi hoá giang đã là cái diễm phúc tu dưỡng mấy đời tổ tông đến đời ngươi rồi. Còn ở đó cằn nhằn, hơn nữa cái này đang bay chứ đi nổi gì? Nha đầu ngươi lại không biết phân biệt hay sao?!"

Trên bầu trời xanh ngắt, mây trắng bay bổng chơi vơi giữa khung trời rộng lớn.
Lại có hai người một nam một nữ, người nào trong tay ôm lấy thân thể người nữ
bay đi với tốc độ chóng mặt.

Người đàn ông kia thoạt nhìn cao to lực lưỡng, nhưng mang trên mình dung nhan
thậtp phần anh tuấn. Ánh mắt kiên định mà mắt mạnh muôn phần. Người con gái
kia ngược lại còn phần nhỏ bé mỏng manh, thân hình mảnh khắn xinh xắn, với
khuôn mặt tròn tròn bụ bẫm rất đáng yêu.

-"Đừng có nói xấu người ta như vậy. Người ta không có ngốc đến mức thế đâu. Chỉ là chẳng lẽ không thể nào giảm tốc độ lại sao?"

Cô gái ra sức rống lên, bay với tốc độ khủng như vậy, gió tạt ì ào như có
thanh âm kì lạ to lớn vang lên bên tai. Phải nói lớn nếu không lại sợ người
nam tên Tiêu Y kia nghe không lọt lỗ tai.

-"Tiểu thư chỉ ở một mình trong rừng. Ngươi nghĩ ta làm sao lại không..."

Tiêu Y kia chưa kịp dứt lời, đồng tử nâu sắc nhất thời co rút kịch liệt, hét
lên ba tiếng rồi vụt bay lên cao:

-"Bám chặt vào!!"

Người con gái nghe xong, cũng chỉ biết bất tri bất giác vòng tay ôm chặt lấy
cổ của Tiêu Y. Hai mắt nhắm lại trên nét mặt thoáng thấy một sự sợ hãi.

Tiêu Ý vừa bay đi được vài giây thôi thì ngay chỗ hắn vừa đúng liền xuất hiện
một hào quang sáng chói, tản mát ra một cái khí tức mạnh mẽ lịch liệt. Từ từ
loãng dần trong không khí không còn nhìn thấy thêm được bất kì thứ gì. Tưởng
chừng nó đã chấm dứt nhưng liền ngay sau đó lại có một dạng phi vật thể nào đó
phát nổ trên bầu trời, gây nên một trận hỗn độn không nhỏ cả trời lẫn đất.
Cách nó một km cũng vẫn có thể bị ảnh hưởng không nhỏ.

Tiêu Y nghe tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ có phần chậm lại nhưng đoạn đường
hắn đi đã hoàn toàn bị thay đổi. Cô gái kia bây giờ mới hơi ti hí mở mắt, liền
nhìn thấy chiếc cằm cương nghị lên một chút liền nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn của
ai kia, bất giác mặt hơi đỏ lên.

Ấp úng nói:

-"Tiêu...Tiêu Y ca ca...cũng xong rồi mà sao không đi theo đường chính cho nhanh mà lại đi đường vòng? Như vây có tới chiều mới đến đó."

Tiêu Y nói:

-"Đã bị phục kích một lần chẳng lẽ lại ngu ngốc ương bướng đi theo đường cũ. Chẳng khác nào ta tự đâm đầu vào chỗ chết. Nếu còn không phải vướng thêm ngươi, ta đã sớm tìm những kẻ dám cả gan chặn đường Tiêu Y ta mà cho chúng sống không được mà chết cũng không xong."

Nghe cứ như Tiêu Y muốn ám chỉ đến cô gái này là vật cản của mình. Nhưng thật
ra cô gái đó lại biết, tính tình Tiêu Y chính là không giỏi thể hiện tình cảm.
Nhiều lúc lo lắng lại làm người ta tưởng rằng hắn đang tức giận. Có lẽ, là một
người vụng về trong việc thể hiện ra cảm xúc thật của mình. Tiêu Ý thường ngày
trông đáng sợ, nhưng thân thiết với hắn rồi mới thấy, hắn cũng có vài mặt đáng
yêu.

-"Ta không sao rồi, cảm ơn Tiêu Y ca ca."

-"Cái Thanh Trúc ngốc khờ nhà ngươi. Nếu không phải nhờ ngươi ta đã chẳng để mất tung tích của tiểu thư. Đã vậy đi tìm mà ngươi cũng đòi đi theo. Ta chưa xử lí còn nhân từ cho ngươi đi theo là may lắm rồi. Từ giờ đến lúc tìm thấy tiểu thư thì biết điều mà im mồm không được hé răng nói lời nào nữa rõ chưa?!"

-"Vâng...."

....

-"Không...ta chưa muốn chết..."

-"Cứu...cứu với...ta còn có đứa con nhỏ và lão bà ở nhà...."

-"Đừng đừng...ta còn rất nhiều dự định chưa làm...."

-"Những tiếng kêu gào đau khổ này...bọn chúng đúng là không biết mình đang được ban phát cái thiên phúc ra sao. Các ngươi có thể là một phần trong nghệ thuật tinh xảo này của ta, là phúc phần mà các ngươi có xin cũng không có."

Giữa một không gian tối đen chỉ phảng phất lên những quang mang tím sắc nhàn
nhạt từ những hình ảnh mờ nhạt lơ lửng trong không trung. Hay có thể xem nó là
một cái tivi thực thụ, chỉ là không phải để chiếu phim mà là chiếu lên những
cảnh tưởng còn người đầm đìa nước mắt kêu gào một cách vô lực.

Trung tâm những màn chiếu là một vị nam nhân ăn mặc đơn giản chỉ một y phục
màu xanh lá mạ, cùng chiếc quần nâu và đôi guốc gỗ. Trên khuôn mặt hắn mang
theo một chiếc mặt nạ nạm vàng, thoạt nhìn cũng không thể thấy được hắn thật
sự dung mạo thế nào. Chỉ thấy, hắn có một mái tóc đen dài được cột phía sau.
Đôi mắt ngọc bích như nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Phảng phất một ý niệm
nhàn nhạt nhiều phần nhạt nhẽo.

-"Chủ...chủ nhân..."

Giữa không gian liền cất lên một giọng nói cao vút mang theo cái ý niệm vội vã
hấp tấp. Xuất hiện chính là một con bạch miêu đồng tử vàng nắng.

-"Miêu, có chuyện gì?"

-"Chủ...chủ nhân. Vừa rồi ta gặp phải một tên không tưởng...hắn...hắn...có một cái năng lượng gì đó rất đặc thù với bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, chàm, tím. Trong đó ta thấy màu đỏ là mạnh mẽ sáng chói nhất. Nhưng ta nhận thấy rất lạ, rõ ràng ánh sáng của hắn rực rỡ như thiên thần, vì sao lại cho ta cái cảm giác sợ hãi như đang chứng kiến tử thần thật sự vậy."

-"Bảy sắc...cánh...thiên thần...lại như tử thần...."

Nam nhân lầm bầm lẩm bẩm, hồi lâu liền cười mang theo cái ý vị như đã tìm thấy
thứ mình đã trông chờ trong khoảng thời gian dài dằng kia.

Hắn nói:

-"Miêu, ta nghĩ ta đã tìm được cái chên mệnh thiên tử của mình rồi."

Miêu thoáng sững sờ rồi ngay từ đôi mắt ánh lên quang mang vui mừng khôn siết.
Lập tức liền niềm nở hô hào:

-"Haha tốt quá rồi. Chủ nhân, có cần lập tức đem hắn bắt về đây hay không? Tuy rằng có kẻ ngáng đường nhưng ta cũng thừa sứt giải quyết được."

-"Kẻ ngáng đường?"

Miêu gật đầu chắc nịch, trong giọng nói cũng có ý niệm giận dữ:

-"Vừa rồi ta ở bên ngoài kết giới thủ hộ cho chủ nhân. Lại có một nữ nhân phá hoại muốn xông vào làm càn. Rõ ràng ta đang áp đảo cô ta, lại bị một cái tên vô lại xấu xí kia xông vào một phát đã liền đã gục đi ta."

Nam nhân nghe đến việc Miêu bị người khác dễ dàng đánh bại liền trợn mắt kinh
ngạc.

Hắn nói:

-"Một phát thôi sao?"

-"Ân ân. Hắn rất kì quái. Lực lượng khổng lồ ta chưa từng nhìn thấy qua. Hắn chỉ đánh ta một cái ta đã cảm giác mìn đã gần kề với tử thần rồi."

Nam nhân lại lâm vào trầm mặc. Miêu là do hắn tạo ra, không thể nói chết cũng
chỉ nói hỏng, nhưng việc Miêu bị thất thủ là chưa từng xảy ra. Hôm nay lại có
thể vì một tên vô lại mang cái sức mạnh kì quái trong người hạ gục. Quả
nhiên...

-"Ta đã tìm thấy rồi."


Phục Hưng Thế Giới - Chương #2