Hoán Kiếp Con Quan


Người đăng: zedloikiemtn123

Tướng quốc phủ, Bảo hoàng năm thứ.
Từ trên dưới phủ tướng phủ đang khẩn chương để chào đón thành viên mới của gia
đình, từ người già là hai vị Lão nhân gia (tức cha và mẹ của Vũ Văn Hoàn) cho
đến các gia nô nhỏ tuổi nhất, ai ai cũng mong chờ tiểu thiếu gia hoặc tiểu thư
của tướng gia ra đời. Sau hiện tượng xảy ra có rất nhiều tin đồn được phát tán
ra bên ngoài, có người cho dành đó là điền lành và cũng có người nó đó là điền
báo tai họa của thần tiên. Như đa số điều cho đó là điều tốt.
Trong truyền thuyết thời kỳ phong kiến có 4 con linh thú mang lại sự thịnh
vượng cho con người đó là Long (rồng), Lân (Kỳ Lân), Quy (Rùa), Phượng (Phượng
Hoàng) trong đó Lân có đầu nửa rồng nửa thú, đôi khi chỉ có một sừng, do không
húc ai bao giờ nên sừng này là hiện thân của từ tâm. Phần nhiều lân có sừng
nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rồng, thân ngựa, chân
hươu, đuôi bò. Thực ra trong tạo hình của người Việt chúng không tuân thủ đầy
đủ các nguyên tắc này. Chúng thường được thể hiện trong tư cách đội tòa sen,
làm chỗ dựa cho Văn Thù bồ tát hay các Hộ pháp, và nhiều khi ngồi trên đầu cột
cổng hay xuất hiện trên mái nhà. Trong những tư cách này chúng xuất hiện cho
sức mạnh của linh vật tầng trên, cho trí tuệ và như thể chúng có khả năng kiểm
soát tâm hồn những người hành hương.
Một dáng hóa thân khác của kỳ lân là con long mã, bao giờ cũng được thể hiện
chạy trên sóng nước (lấy từ tích Vua Vũ trị thủy). Người ta thường hiểu rằng:
long là rồng, rồng thì bay lên, nghĩa là tung, tượng trưng cho kinh tuyến,
thời gian - mã là ngựa, chạy ngang, là hoành, tượng trưng cho vĩ tuyến, không
gian. Như vậy long mã tượng trưng cho sự tung hoành của nam nhi, cho thời gian
và không gian, long mã chạy là biểu hiện cho vũ trụ vận động, đồng thời tượng
trưng cho thánh nhân. Chính vì vậy rất có nhiều người đều tiên dù là thiếu gia
hay là tiểu thư thì đây cũng là một nhân vật không tầm thường.
- A……a……a
Sau nửa canh giờ thì tiếng kêu được phát ra trong phòng của Vũ Văn Hoàn và phu
nhân phát ra làm cho mọi người bắt đầu cuống quýt lên, có người đi chuẩn bị
nước ấm, có người thì chạy một mạch đi tìm bà đỡ,có người thì được 2 vị lão
nhân phái đi ra cửa cung để báo cho Vũ Văn Hoan 1 tiếng rồi 2 vị lão nhân ra
đứng ngoài cửa phòng đẻ của con dâu để dễ dành nghe ngónh tin tức cho dễ dàng.
Có một điều kỳ lạ là khi bà đỡ bắt đầu vào phòng thì mọi người không một ai có
nghe thấy tiếng kêu đau đẻ của Nguyễn thị đâu nữa mà chỉ thấy lời hướng dẫn và
động viên của bà đỡ.
- Hít thở sau vào phu nhân…… Cố sức đẩy ra phu nhân…..
Đúng lúc này ở cửa chính có một người chạy một mạch từ Điện Công Chính chạy
thẳng dến của phòng của mình vừa thở hồng hộc vừa nói :
- Mọi chuyện sao rồi cha mẹ
- Ngươi nhìn lại bản thân xem có giồng một vị tướng gia của một quốc gia hay
không - Vũ lão nhân gia nghiêm mặt ra uy với con
- Cái lão hủ này trước kia ông chẳng giống hắn còn sao nữa – Vũ lão phu nhân
cười nhẹ nói khiến hai gò má của lão nhân gia hơi hồng lên
- Lúc đó ta còn trẻ thì khác giờ hắn đã gần 40 rồi lại có uy vọng trên người,
đường đường là một vị tể tướng đương triều mà lại cư xử không phép tắc gì hết
– Vũ lão gia chữa thẹn nói
- Thôi được rồi không Hoàn nhi kệ lão hủ đó đi mau mau chuẩn bị đón con của
con – Vũ lão phu nhân nói
- Vâng – Vũ Văn hoan đáp rồi cũng đứng bên cửa phòng chờ tin từ bên trong
Lúc này từ trong phòng xuất hiện một tiếng khóc của trẻ con, điều làm mọi
người ngạc nhiên từ lúc vị Phu nhân tướng gia lâm bồn cho đến có tiếng khóc
chào đời của trẻ con ra thì chỉ nghe thấy tiếng bà đỡ mà không có tiếng đau để
nào của vị phu nhân kia, có rất nhiều người đã nghĩ đến mẹ không tròn con
vuông rồi ai cũng mặt đầy căng thẳng và lo lắng. Như khi nhìn thấy mặt bà đỡ
cười tươi ra ngoài miệng luôn chuc.
- Chúc mừng nhị vị lão gia, chúc mừng tướng gia phu nhân đã sinh ra một tiểu
thiếu gia – Bà đỡ chấp tay chúc mừng nhị vị lão gia rồi đến Vũ Văn Hoàn nhưng
nhìn vẻ mặt vẫn còn lo lắng của vị tướng gia này bà cảm thấy khó hiểu hỏi nhẹ
- Tướng gia sao tướng gia có vẻ căng thẳng vậy.
- Thấy mọi người trong phủ nói khi phu nhân ta lâm bồn không phát ra một
tiếng động nào không lẽ nàng đã – Vũ Văn Hoan vừa nói mà đôi tay đang run run
dần lên
- Không có chuyện đó đâu tướng gia mọi chuyện đều tốt phu nhân và thiếu gia
mẹ trong con vuông mong tướng gia không phải lo lắng – Bà đỡ xua tay nói rồi
lại tỏ vẻ khó hiểu nói tiếp – Đã 30 năm lão than làm nghề đỡ để mà gặp trường
hợp của phu nhân ách hẳn là do trời phật phù hộ lên phu nhân không cảm thấy
đau đẻ mà còn thuận tiện sinh ra thiếu gia.
- Thật là vậy sao!
Vũ Văn Hoan ngạc nhiên liền phân công gia nhân đưa bà đỡ đi lĩnh thưởng còn
mình chạy một mạch vào phòng đến gần một vị phu nhân tuy đã khoảng 35 tuổi
nhưng gần thời gian đã quên đi bà, nhìn bề ngoài dung mạo của bà cũng chỉ tầm
20 tuổi với làn da trắng hồng sắc xuân, dung nhan mỹ miều. trước và sau khi
vừa mới xinh trong bà vẫn vậy chỉ khác là bà bây giờ có hơi mệt mỏi. Trong lúc
sinh con nghe mọi người đã từng sinh con nói rằng nó rất đau nhưng khi bà sinh
bà lại chẳng cảm giác gì, bà đang nhìn đứa nhỏ đã được bà đỡ tắm rửa và bọc
lót kể thận ( ko biết tả ra sao T.T) đang nằm ngủ bên cạnh bà thì bỗng dưng có
bước chân từ bên ngoài vào.
- Phu nhân nàng thấy sao rồi – Vũ Văn Hoan vừa vào đã hỏi thăm vợ mình
- Thiếp không sao chàng xem con chúng ta – Nguyễn thị bế đứa từ tay mình đưa
ra cho Vũ Văn Hoan xem
Khi phu nhân vừa đưa ra thằng nhóc trước mặt Vũ văn Hoan thì vỗng thằng bé
đang ngủ say sưa bỗng dưng mở đội mắt to tròn long lanh nhìn ông với vẻ đang
giò xét gì đó.
Sau khi bị hút vào lỗ hổng không gian đó trước mắt Thiên Phúc toàn màu đen của
màn đêm khi cho tâm hồn của hắn hơi bị trấn động, bỗng chốc một lúc sau tự
dưng xuất hiện một làn đường màu trắng phát sáng trắng dần dần xuất hiện,
Thiên Phúc theo bản năng đi theo con đường ánh sáng nó dẫn Thiên Phúc đến một
khu vườn gồm nhưng cây cỏ xanh biếc, hồ nước trong xanh từ trên mặt hồ có thể
thấy được nhưng chú cá tinh nghịch đang đùa nhau bên dưới lòng hồ. giữa hồ
nước hắn thấy một cái đình cổ kinh theo kinh nghiệm hiểu biết của hắn thì đó
chính là đình mà các vua chúa trước thường hay dùng để thưởng thức trà trong
Hậu hoa Viên, nhìn trang trí chạm khác kỹ xảo trên trần đỉnh, các con rồng
được làm bằng gốm sứ được bố trí rõ rang trên mái đình rất dành mạc và có quy
tắc thể hiện người chủ của nơi này là một người có địa vị cao.
Khi đến gần mặt hồ hắn nhìn thấy trong đình có một ông lão mặc đồ màu vàng
kiểu vua chúa ngày xưa (nếu các bạn đọc chương 3 thì biết người này là ai đấy
^_^)) ông lão đang ngồi nhâm nhi tắc trà một cách chậm giã, một lúc bỗng dưng
ông lão bắt đầu mới nói
- Chàng trai trẻ cậu định nhìn ta đến bao giờ nếu hứng thú thì xin mời sang
đây đàm đạo – Rồi ông lão tiếp tục lại thưởng thức trà mắt nhìn ra phía câu
cầy dẫn đến đỉnh chỉ cách Thiên Phúc có 100m
- Nếu lão ông nói như vậy thì ta sẽ qua đó.
Dứt lời Thiên Phúc liền đi đến cầu và vào trong điền rồi tự tiện kiếm cái ghế
ngồi nhìn về phía ông lão. Trong nhận bấy giờ của hắn ông lão nhìn hình dáng
có vẻ phúc hậu nhưng trong đó phát ra cái gọi là uy quyền điều này càng làm
cho hắn tò mò về lai lịch của ông lão.
- Không biết lão nhân gia lai lịch ra sao có thể cho ta biết được chăng –
Thiên Phúc tò mò hỏi
- Ta sao! Ta là người triệu hồi cậu đến nơi này – Ông lão vuốt râu trắng bạc
cười đầy ẩn ý
- Người triệu hồi tôi thế rốt cuộc ông là tiên hay là quỷ - Thiên Phúc thấy
khó chịu sau câu trả lời ẩn ý của lão già kia
- Sao anh bạn trẻ thấy khó chịu rồi sao – ông lão nâng ly trà lên nhấp một
ngụm rồi cười hiền hỏi
- Lão nghĩ thử xem – Thiên Phúc hờn hững đáp
- Nếu là lúc ta còn sống thì 9 đời nhà cậu đều đã rớt đầu vì câu nói này của
cậu rồi – Ông lão vẫn vui vẻ cười nói
- Xí chẳng lẽ lão là vua chắc – Thiên phúc tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng
đã đoán ra than thế của ông lão ngồi cạnh bên với mình
- Cậu biết rồi còn hỏi ta sao – Ông lão không trả lời mà chỉ cười hỏi ngược
lại ý khả định điều đó là không hề sai
- Chẳng nhẽ đó là thật vậy thì lão nhân ra là vua của triều nào nhà Trần, nhà
Lý hay Đinh Tiền Lê trong trí nhớ của ta thì không có vị vua nào có hình dáng
như ông – Thiên Phúc lại hỏi
- Chẳng nhẽ cậu chưa nghe đến triệu nhà Phạm sao, ta chính là vị vua đời thứ
3 của vương triều Đại Việt, ta chính là đương kim thượng hoàng Phạm Chính
Tông, trị vì đất nước được 52 năm cho đến lúc quy tiên và giờ chở thành một vị
tiên ông sống trong khu viên này – Ông lão kiêu hãnh giới thiệu tận tình danh
tính của mình
- Triều Phạm sao sao tôi chưa bao giờ nghe qua vậy lão nói thực sao – Thiên
Phúc ra vẻ khó tin nhìn lão
- Thực hay không ta không cần nói với cậu tí cậu sẽ dầu thai ở thời đại đó
thì cậu sẽ biết thôi - Ông lão vuốt râu cười lớn
- Đầu thai không lẽ tôi đã… - Thiên Phúc nói đứt quãng
- Đúng cậu đã không tồn tại gì ở kiếp cũ nữa và không một ai ở thế giới kia
còn nhớ đến sự tồn tại của cậu nữa – Ông lão giải thích
- Nếu vậy bọn trẻ cô nhi ở chỗ tôi thì phải làm sao, không tôi không thể bỏ
mặc bọn trẻ đó được – Thiên Phúc lo lắng hỏi
- Ngươi không cần lo cô nhi viên ngươi xây dựng sẽ có một người nước ngoài
đầu tư rồi bọn trẻ sẽ không chết đói đâu – Ông nào thản nhiên nói
- Người nước ngoài là ai – Thiên Phúc hỏi
- Chính là người đã nói với ngươi hắn có một vụ đầu tư lớn - Ông lão gợi ý
- Jame – Bất giác Thiên Phúc tự thốt lên
- Đúng giờ ngươi có thể yên tâm mà làm việc của mình rồi người được chọn –
Ông lão đứng dậy cười nói.
Rồi một cánh cửa từ từ hiện ra Thiên Phúc hiểu ý liền mở cửa định đi vào lại
nhớ cái gì đó liền nói với ông lão.
- Ê lão già ông không định cho tôi tay không bắt giặc chứ
- Ấy ta quên mất người không nói ta lại quên béng đi – ông lão vỗ nhẹ trán
mình làm như quên một điều gì đó quan trọng rồi nói – Ngươi qua đó sẽ giữ lại
được tất cả kiến thức ở kiếp trước, tiền lực của cơ thể người sẽ vượt trội hơn
người bình thường còn gì nữa không kìa
- Chỉ vậy thôi sao – Thiên phúc chán nản nói
- Thế thôi người đòi hởi hơn nhiều rồi đấy hay muốn tay trắng đi? - Ông lão
nghiêm mặt nói
- Thế thôi đủ rồi tôi xin cáo lui – Thiên Phúc vội mở cửa đi vào trong lòng
nghĩ “Thời đại mới đạo soái Thiên Phúc tới đây”
Khi hắn nhìn ánh sáng đầu tiên của thế giới thì trước mắt hắn hình ánh mới đầu
mờ mờ rồi hiện rõ dần dần trước mặt hắn lúc này là một gương mặt đàn ông trung
niên tuy bị thời gian bào mòn nhưng không mất đi vẻ tuấn tú thời còn trẻ của
người đàn ông này, nhìn người đàn ông kia một lúc thì hắn mới xác định được
đây chính là người cha kiếp này của hắn, nhìn thấy ông ấy cười như vừa nhặt
được châu báu khiên lòng hắn có một chút gì đó ấm áp trong lòng, vì kiếp trước
hắn bị cha mẹ bỏ rơi và sống tại cô nhi viện cho đến khi một người đàn ông họ
Vũ đến nhận nuôi hắn không may người đàn ông đó cũng chỉ sống với hắn được
chuưa quá 10 năm thì đã mất lên tình cảm gia đình đối với hắn cũng nhạt dần
nhưng bây giờ một lần nữa hắn cảm nhận được hơi ấm này.


Phục Hưng Đại Việt - Chương #6