Lâu Lan Chi Biến


Người đăng: Longkiettruong

Lâu Lan Đế Điện.

Từ sau khi Huyền Võ Đại Đế đóng cửa tu luyện toàn bộ đế điện bao phủ một khí
tiết âm u lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác bất an lo lắng. Tại sảnh
chính trên đường dẫn vào nội cung có một người đang từ từ bước vào sâu trong
đại điện.

khác với mọi ngày nơi này rực sáng tinh quang thì hiện tại lại toát lên một
không khí âm linh rùng rợn đáng sợ khác hẳn với trước đó.

Người đang bước từng bước nhẹ nhàng, điềm tĩnh trên dãy hành lang hun hút sâu
thẳm trong đế điện này chính là Từ Phúc. Bước đi không chậm không nhanh có cảm
giác Từ Phúc đi mà không nghe thấy tiếng bước chân, nếu để ý kỹ thì dường như
ông ta đang lâng lâng trên mặt đất khác nào đang hư không đáp bộ vậy

Ông ta còn nhớ như in lần trước bước vào đây được Huyền Võ Đại Đế đả thông
kinh mạch giúp ông ta đạt thành cảnh giới tối cao của Thánh Tâm Quyết.

Cũng là nơi đó mà hôm nay bước chân Từ Phúc bước tới đâu cảm thấy không gian
lãnh khốc nặng nề tới đó. Càng bước sâu vào trong thì cảm thấy cái lạnh lẽo
của bóng tối nồng bao phủ liệt hơn.

Những thay đổi kỳ lạ của đế cung này càng khiến cho Từ Phúc cảm thấy rợn người
ớn lạnh. Giữa đêm hôm tịch mịch hoàng thượng lại triệu tập Từ Phúc bí mật tới
đế điện như thế này khiến cho ông ta cảm thấy tâm tư nặng trĩu trong lòng dậy
lên một cảm giác bất an.

Linh cảm của ông ta hiện lên một cảm giác bất tường, như có một chuyện rất lớn
sắp xảy ra vậy. Từ Phúc ngày trước luôn cho rằng nếu thế gian này thật sự có
thần thì người xứng đáng nhất chỉ có thể là ông ta. Con người bình thường
dương thọ không quá trăm năm, còn Từ Phúc ông nhờ có tinh nguyên Phụng Hoàng
cùng với Thánh Tâm Quyết có thể sống cả ngàn năm.

Nhưng từ khi gặp Huyền Võ Đại Đế người này cả về hùng tâm, trí tuệ, võ học đều
hơn hẳn bản thân ông ta. Người xưa nói rằng ''núi cao còn có núi cao hơn'' bao
năm qua Từ Phúc không tin điều này. Nhưng trước mắt với một Huyền Võ Đại Đế
khí độ vương giả bá khí ngời ngời, ông ta mới thực ngộ ra điều người xưa nói
thường không bao giờ sai.

Tham vọng quyền lực sẽ khiến con người biến chất hơn, sự thay đổi của Huyền Võ
Đại Đế cũng như thời vận của Lâu Lan Quốc sắp đến chỗ suy tàn, một người sống
lâu năm kinh nghiệm trải đời vô số như Từ Phúc sao có thể không nhận ra được
chứ.

Quả nhiên cánh cửa Đế Vương phòng nơi an tọa của Huyền Võ Đại Đế mở ra, không
khí lạnh trong đó như được giải thoát ào ào tuôn ra ngoài.

Khí lạnh làm cho Từ Phúc cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, ông ta cảm thấy tim
đập mạnh, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra khiến bản thân khó hiểu, lẽ nào ông ta đang
sợ hãi.

Một người tu luyện Thánh Tâm Quyết cũng chuyên về hàn khí nhưng quả thật sự
lạnh lẽo nơi đây còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ông ta. Trong lúc suy
nghĩ mông lung thì Từ Phúc chợt phát hiện có giọng nói cất lên bên tai.


  • Từ Phúc ông đã đến rồi ak.

Giọng nói trầm âm nhưng pha chút nặng nề kèm theo sau là một hơi thở dài khó
nhọc nhưng cũng không kém đi áp lực của sự uy nghiêm vương giả. Phía trước là
một bức rèm pha màu tro lạnh, bên trong là một bóng đen to lớn ngồi sừng sững
như núi và yên lặng như đáy ngục vậy.

Để trấn an tinh thần vì những cảm xúc khó hiểu đang dậy lên trong lòng Từ Phúc
liền cất tiếng hành lễ.


  • Bệ hạ vạn tuế! Không biết khuya thế này rồi hoàng thượng cho gọi hạ thần có
    gì căn dặn.

Từ Phúc đứng cách xa tấm rèm hơn năm trượng chắp tay khấu đầu hành lễ, rồi yên
lặng chờ đợi trong sự thấp thỏm bất an.


  • Từ Phúc à! Trẫm đã lâm trọng bệnh ngày mai khi dùng Tam Khí Quy nhất cần
    phải nhờ khanh giúp đỡ rất nhiều.

Nghe giọng nói Từ Phúc cũng đoán ra Huyền Võ Đại Đế không được khỏe, khác với
mọi ngày từ đi đứng đến xuất ngôn đều vững trãi uy lực.


  • Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần sẽ tận lực nhưng có điều Tam Khí Quy Nhất cần phải
    cần người có công lực cực cao. Đông Phương Thương Long Tướng Quân hay Tiếu
    Thừa Tướng nội công đều hơn hạ thần rất nhiều.

Từ Phúc có ý thăm dò tâm ý của người trong bức rèm, vì từ lúc đứng đây ông ta
cảm thấy nơi này càng âm u đáng sợ hơn rất nhiều so với lúc ông ta mới đặt
chân vào đây.


  • Muốn hoàn thành Tam Khí Quy Nhất thì trẫm cần sự trợ lực từ Thánh Tâm Quyết
    của ngươi.

Lúc này Từ Phúc đã hiểu ra Thánh Tâm Quyết của mình có thể khiến người bệnh
khỏi bệnh, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh, đúng là ngoài ông ta thì không ai
có thể giúp được Huyền Võ Đại Đế hoàn thành Huyền Thiên Võ Quyết được.


  • Hoàng thượng yên tâm, ngày mai hạ thần sẽ cố gắng hết sức mình.

Từ Phúc ôm quyền khấu đầu đã hứa sẽ giúp hoàng đế hợp nhất ba đại thần công là
Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp, Vô Tướng Phá Nguyên Khí và Vô Cầu Dịch Quyết thành
một bộ thần công vô địch thiên hạ.


  • Rất tốt! Bây giờ trẫm chỉ có thể tin tưởng một mình khanh mà thôi.

Từ Phúc vái trào nhưng trong lúc đó ông ta khẽ ngẩng đầu vận thiên lý nhãn
trong võ học mới luyện thành của mình nhìn sâu vào trong bức rèm. Một cơn gió
đen thổi qua trước mắt Từ Phúc thoáng qua một người to lớn dị thường, đôi mắt
đỏ ngầu lóe hung quang tà dị, tia nhãn quang kinh khiếp bắn tới khiến Từ Phúc
sợ hãi co rúm người không dám đối diện trực tiếp. Ông ta nhanh chóng dùng hành
động cúi đầu thối lui để tránh đi tia nhìn đáng sợ ấy.

Trên đường về phủ từ phúc đang sâu chuỗi các sự việc lại để tìm ra kết luận
cho tất cả chuyện này.

Ông ta là người sống từ rất lâu đã đọc qua nhiều kinh văn cổ ngữ biết được
rằng. Tứ Đại Linh Thú đều có thần lực cực lớn, nhưng bên cạnh đó cũng có ma
lực rất mạnh.

Khi xưa ông ta phụng huyết Phụng Hoàng cũng từng trải qua ma mị trong tâm
nhưng khi đó trên đảo ít người nên không bị ma tâm kích phát tham vọng.

Không chỉ Phụng nguyên mà Long Nguyên, Lân nguyên đều có ma linh ẩn tàng bên
trong đó. Người nào dã tâm lớn, bá niệm cao sẽ bị thế lực ma quỷ trong thần
thú đó thao túng.

Long Quy cũng là thần thú nhất định cũng chứa đựng ma linh của nó, nếu Huyền
Võ Đại Đế mà không khống chế được ma lực thì sẽ bị nó khống chế. Chỉ có người
cũng từng có sức mạnh của linh thú mới nhận ra được sự thay đổi trong tâm niệm
này.

Tình hình trước mắt thì Huyền Võ Đại Đế có thể đã nhập ma, nếu như vậy thì
những ngày sau Lâu Lan Đế Quốc không biết sẽ phải trải qua kiếp nạn gì. Bước
chân Từ Phúc bước dần vào bóng tối cho đến khi khuất dạng sau hoàng cung cùng
với những suy nghĩ miên man đan xen trong đầu khó tả.

Ngày hôm sau là một ngày trời đất u ám, mây đen che lấp mặt trời, cuồng phong
trên cao gào thét điên cuồng, không khí thâm hàn lãnh khốc. Tiết trời tịch
mịch rõ báo sẽ có điềm chẳng lành sắp diễn ra.

Ngoài cung có cả ngàn người tập trung dưới cung điện, họ là tàn binh của một
nước chư hầu vừa mới bị quân đội Lâu Lan thôn tính.
Những người này mặt mày ngơ ngác không biết rồi đây số phận mình sẽ ra sao, họ
đều sợ hãi lo lắng cho những ngày sau của mình sẽ thế nào.

Rồi quân đội triều đình xuất hiện ai nấy cũng đằng đằng sát khí, dẫn đầu hoàng
quân là đại tướng oai danh đỉnh đỉnh Đông Phương Thương Long, tay cầm Đại Đồng
Kiếm tận hiển phong phạm đại tướng thần dũng.

Có điều trên mặt viên mãnh tướng này lại toát lên vẻ u uất khó hiểu. Bởi vì
ông ta biết rằng cả ngàn con người dưới đây sắp phải chết, thân là một tướng
quân việc giết người với ông là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nhưng phải giết chết những người không có sức phản kháng này thì thật ông ta
không đành lòng. Nhưng lệnh vua đã ban nếu không thì hành sẽ phạm tội khi quân
mưu phản, không thể không làm.

Đông Phương Thương Long cho binh lính áp giải đám tàn binh còn đang ngơ ngác
lên một chiếc cũi lớn được thiết kế để chứa khoảng hàng trăm người.

Chiếc tử lao này là do ba vị kiếm sư Ngạo, Thiết, Bộ thiết kế lên, nhìn gương
mặt của ba người họ rõ ràng chứa đầy bi hận. Cả đời ba danh sư đúc thiết này
không ngờ rằng họ lại thiết kế nên thiết lao để sát hại cả ngàn người như thế
này, bản thân họ không muốn nhưng lệnh vua khó trái lại.

Mấy ngàn người được nhốt vào ba thiết lao lớn, khung cảnh hỗn loạn chưa từng
thấy, những tàn binh này chưa hiểu vì sao mình lại bị nhốt ở đây.

Bỗng trước mặt họ Đông Phương Phương Thương Long đã phi thân lên cao đứng sừng
sững điểm giữa trọng tâm giữa ba thiết lao, bên trong là người nhung nhúc vô
lực không thể phản kháng.

Gió trời tứ phương thổi táp vào quân mặt cương nghị của ông ta, tâm trạng Đông
Phương tướng quân lúc này cũng rất phức tạp.

Nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa nhưng Đông Phương Thương Long chưa từng
nghĩ qua kiếm của mình lại để làm cái việc thương thiên hại lý, tàn ác vô đạo
như thế này. Trong lòng bất phẫn nhưng ý vua khó trái chỉ còn cách làm cho
nhanh gọn để những tàn binh kia không phải chịu đau đớn xác thịt.
Đó cũng là cách tốt nhất mà ông ta có thể làm lúc này đối với họ.

Đông Phương Thương Long khẽ rút Đại Đồng Kiếm khỏi bao, lúc này mọi người mới
biết vì sao mình lại bị nhốt ở đây. Tiếc gào thét hoảng loạn, tiếng van xin
thảm thiết vang trời tạo nên một thứ âm thanh thật bi thương ai oán.


  • Các binh lính nghe đây Đông Phương Thương Long ta cũng chỉ là phụng mệnh
    hành sự các người cũng đừng oán trách ta. Lão phu sẽ cho các người cái chết
    nhanh nhất để không phải chịu đau đớn.

Tiếng kiếm tuốt vỏ chói tai vang lên đồng thời Đông Phương Thương Long phi lên
cao như phi long tại thiên. Trên không trung một chiêu Thiên Hạ Nhất Kiếm
trong Thương Long Kiếm Quyết xuất ra.

Kiếm chiêu dày đặc như châu chấu che mặt trời, ngàn vạn kiếm khí đan xen nhau
lao xuống ba chiếc thiết lao lớn. Ánh sáng lóe lên tiếng kêu than thảm thiết
tạo nên thứ âm thanh não lòng vô hạn.


  • Thiên Hạ Nhất Kiếm trong Thương Long Kiếm Quyết mười thành công lực.


Phong Vân Quyển 4 Đại Kiếp - Chương #25