Nỗi Lo Lắng Của Bộ Kinh Vân


Người đăng: Longkiettruong

Từ trước đến nay người dùng đao trong thiên hạ luôn cho rằng cảnh giới cao
nhất của đao pháp chính là Hoàng Kim Đao Khí, độ sắc bén vô cùng của cảnh giới
thượng thừa này trong đao được thể hiện ở Đông Doanh Đệ Nhất Đao Khách Hoàng
Ảnh.

Sau khi Hoàng Ảnh chết trong tay Tuyệt Tâm ở Mộ Danh Trấn thì bộ đao quyết
đỉnh cao cùng thanh tuyệt thế hảo đao Kinh Tịch được nghĩa tử của ông ta là
Thần Phong kế thừa gìn giữ.

Người luyện đao trên giang hồ đều lấy Hoàng Kim Đao Khí là mục đích cuối cùng
trên con đường luyện đao của mình.

Nhưng thực sự Hoàng Kim Đao Khí có phải là cảnh giới mạnh nhất trong đao pháp
hay không. Có người lại không cho là như thế, ông ta nghĩ rằng đao pháp sắc
bén đến đâu cũng không phải là chém đứt được tất cả.

Kinh Tịch là Đông Doanh Đệ Nhất Đao sắc bén là thế nhưng gặp thần binh tương
xứng như Thiên Mệnh Đao, Đại Tà Vương cũng không thể nào chém đứt các loại
binh khí đó được.

Ông ta cho rằng cảnh giới cao nhất của đao pháp là cương khí tối cường, nên
bản thân đã luyện tập đao pháp sang một loại cảnh giới khác đó chính là Thiên
Cương Cự Đao Khí.

Đao khí quán tuyệt khi chém xuống mang sức nặng ngàn cân sẽ áp chế được sự
nhanh nhẹn của các loại đao pháp khác. Người này kế thừa tinh hoa đao pháp bá
đạo của môn phái nổi danh thiên hạ là Bất Diệt Lam Môn.

Đao là một binh khí có điểm đặc trưng là trọng lượng vậy thì tại sao không
phát huy điểm lợi hại nguyên thủy này, lại phải truy cầu độ sắc bén làm gì.

Khi xưa tổ sư lam môn là Lam Đình gây dựng Lam Đình Trấn đã sáng tạo ra bộ đao
pháp kinh thiên động địa đặt tên là Lam Đình Tứ Thức với bốn thức đao pháp
oanh động tứ phương là Thiên Kinh, Địa Nộ, Lôi Đình, Bất Diệt.

Bốn thức đao bá này dung hợp với thanh tuyệt thế cự đao Cự Khuyết, trấn phái
chi đao của Bất Diệt Lam Môn thì uy lực tuyệt bá vô cùng.

Năm xưa Lam Đình đã dùng đao quyết này cùng Cự Khuyết đao danh trấn võ lâm,
đánh bại cả Cự lăng Kiếm Tả Gia Kiếm Pháp của Tả Kiếm Tổ. Đến sau này con cháu
của Tả Kiếm Tổ còn mang mối hận của tổ tiên mình mà tìm Lam Vũ để trả thù.

Tứ Thức đao bá của Lam Đình vốn rất lợi hại nếu vào tay người có lòng tin với
nó. Lam Vũ là môn chủ của Bất Diệt Lam Môn nhưng lại không tin tưởng vào đao
quyết của bản môn, đi cầu học võ công bên ngoài của Ngũ Đạo Tà Nguyên. Thực
chất Lam Đình Tứ Thức là võ công rất mạnh chứ không chỉ đạt đến tầm như là Lam
Vũ đã từng thi triển.

Hôm nay ở Hoàng Lang Mộ Thất một lần nữa võ công này lại được dịp tái khởi
thần oai. Bóng đen mới tới suất một chiêu như hoành tảo thiên hạ, đó chính là
một thức đao bá có tên là Thiên Kinh trong Lam Đình Tứ Thức của Bất Diệt Lam
Môn.

Người này tóc để mái bằng, mặt vuông quai hàm rộng, hai tay dắn chắc, nét mặt
cương nghị, tóc đã điểm hoa râm, làn da rám nắng lộ sự chắc chắn vững trãi như
thái sơn. Cầu vai rộng như bao trùm thiên hạ, thân hình cao lớn sừng sừng, tay
ông ta cầm thanh đao không ai còn lạ về nó nữa chính là Cự Khuyết Đao, bội đao
ngày trước của Lam Vũ.


  • Lão phu thoái ẩn giang hồ đã mấy mươi năm không ngờ khi tái xuất lại gặp
    nhiều cao thủ đến như vậy.

Người này vừa nói vừa đặt một vật y đang vác trên vai xuống đất, nhìn kỹ thì
đó giống như là một cơ thể người. Lão cường nhân này thể cách thật cao lớn dị
thường, Cự Khuyết Đao nổi tiếng là thanh đao có trọng lượng nặng nề bậc nhất
thiên hạ. Nhưng nằm trong tay dị nhân này lại cảm thấy bình thường như người
ta cầm đồ vật trong nhà vậy.


  • Tên tiểu tử này tuổi tuy còn nhỏ mà đao pháp tinh thuần, nội lực bền bỉ,
    điểm đặc biệt là hắn có một đấu chí quật cường, một tinh thần võ sĩ chân
    chính.

Lão cường nhân vừa nói vừa đặt thanh niên trên mình mặc bộ y phục màu lam
xuống nền đất trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Đám người Nhiếp Phong cùng những cao thủ có mặt cũng sững người lại đứng nhìn
sự có mặt của tuyệt cường bá giả kia. Càng ngạc nhiên hơn là người bị ông ta
vác trên vai kia, vừa được đặt xuống nền đất trong tình trạng mê man bất tỉnh,
lại là một người rất thân thiết với đám người Phong Vân.


  • Là Phong nhi sao! Sao lại có thể như vậy?

Thân thể đặt nằm ngửa ra chỉ với bộ y phục xanh lam quen thuộc cùng khuôn mặt
toa ra nét anh khí hiếm có khiến cho những người có mặt đều nhận ra là Thần
Phong. Cùng lúc ấy thanh Kinh Tịch Đao được cắm xuống đấy sâu mấy tấc làm
người ta khó tin được Thần Phong vì sao lại nằm trong tay cường giả này.

Bộ Kinh Vân và Phá Quân từng trong mật thất Lam Môn đả thông khí hải cho Thần
Phong khiến võ công chàng thanh niên này tiến bộ không ngừng như ngày đi vạn
dặm, Cộng với đấu chí kiên cường của Thần Phong sao lại dễ dàng đại bại trước
lão cường nhân này như vậy được chứ.


  • Phong nhi! Chúng ta phải cứu nó ngay.

Nhiếp Phong tính tình đôn hậu với ngày trước hai người vì nhầm lẫn mà nhận
nhau là cha con, chính vì thế nên trong lòng Nhiếp Phong luôn có thiện cảm với
chàng thanh niên này. Thê tử quá cố của Nhiếp Phong là Đệ Nhị Mộng cũng rất
yêu quý chàng trai này dành tình cảm như là con ruột của hai người.

Cũng một nguyên nhân nữa là Thần Phong là con của Đoạn Lãng, tuy có thù thâm
huyết hải, nhưng không thể phủ nhận thủa niên thiếu, Lãng là một người bạn rất
thân của Nhiếp Phong.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Nhiếp Phong liều thân cứu mạng Thần Phong. Nhưng
thân thủ chưa xuất đã có người đưa tay ngăn cản, không cho anh ta cứu người.


  • Nhiếp Phong khoan đã.


  • Tiền bối! Vì sao lại ngăn tôi cứu Phong Nhi.


Người ngăn cản Nhiếp Phong không ai khác chính là Phá Quân. Trải giang hồ đã
bao nhiêu năm nên kinh nghiệm giang hồ của Phá Quân vô cùng phong phú, người
này vừa xuất hiện đã khiến cho ông ta có cảm giác không hề đơn giản chút nào.


  • Nhiếp Phong! Cậu nghĩ xem võ công Thần Phong không tệ, khí hải vô nhai đã
    được khai thông công lực của nó không hề thua kém chúng ta. Vậy mà kẻ kia có
    thể chế ngự được nó dễ dàng đủ thấy kẻ này không đơn giản đâu.

Nghe Phá Quân nói Nhiếp Phong mới chợt tỉnh ngộ, đúng là người này không dễ
đối phó, khinh cử vong động sẽ hậu quả khôn lường. Nhiếp Phong nhìn sang Bộ
Kinh Vân trên tay vẫn đang bồng đứa nhỏ, khí đen quanh người tử thần cũng tản
ra, cho thấy công lức của y đã hồi phục trở lại.


  • Vân sư huynh! Hài nhi này là con của Bộ Thiên hay sao?

Bộ Kinh Vân lúc này bước tới mang phong thái âm trầm khó đoán, vẻ mặt anh ta
trở nên lãnh ngạo hơn trước, nét dày gió rạn sương, gian nan từng trải hiện rõ
lên trên mặt.


  • Đúng! Là con của Thiên Nhi.

Nhiếp Phong nghe thấy cũng lộ vẻ vui mừng hiếm hoi trên khuôn mặt tiên nhân
của mình. Bộ Kinh Vân cả đời cô độc chỉ có duy nhất đứa con là Bộ Thiên thì
lại chết trong tay con mình là Dịch Phong. Số phận đúng là trêu người hai
người cha đơn độc này.

Nhắc tới Dịch Phong mới nhớ không biết việc hắn sống lại với Nhiếp Phong là
chuyện vui hay buồn nữa. Bất giác ánh mắt Nhiếp Phong nhìn về phía con trai
vừa thương lại có chút tức giận khi thấy vết thương trên mình bị Đại Tà Vương
chém trúng vẫn đang rỉ máu.

Cuộc đời Nhiếp Phong máu đổ không biết bao nhiêu lần nhưng máu đổ vì con nỗi
khổ tâm này Dịch Phong có thấu.

Dịch Phong lúc này thần thái trầm mặc không biết đang nghĩ gì trong đầu, chỉ
thấy trong mắt anh ta mơ hồ khó tả như chứa đựng những khoảng trống mênh mông
vô tận trong đó. Chỉ thấy Đại Tà Vương trong tay càng bốc tà khí mãnh liệt
hơn, phong thái tự tin ngày nào của một con bạc hào hứng đã không còn.

Nhiếp Phong nhìn con mình thở dài không biết nên làm sao nữa. Bỗng Bộ Kinh Vân
bước lại gần, có lẽ trong đời hai người đã trải qua rất nhiều chuyện nên chỉ
cần nhìn sắc mặt của đối phương là có thể nhận ra được người kia đang nghĩ gì.


  • Phong sư đệ! Trong đám người kia thì không có ai đáng ngại cả. Người có sức
    mạnh nhất trong số bọn chúng chỉ có duy nhất con trai của đệ Dịch Phong.


Phong Vân Quyển 4 Đại Kiếp - Chương #20