Người đăng: Longkiettruong
Trên chiếc thuyền lớn rời khỏi Dịch Thiên đảo có treo cờ hiệu của triều đình,
không nghi ngờ gì nữa đây chính là thuyền trở nhân mã hoàng triều.
Trên đầu chiếc thuyền lớn có một bóng đen đứng đó, người này cao lớn dáng đứng
vững trãi, gió biển sóng giữ cũng không làm lung lay ý chí kiên định của ông
ta.
Một đời sóng gió trải qua hiểm nguy cận kề nên đã tôi luyện cho người một bản
lĩnh từng trải vững vàng không gì có thể lay chuyển nổi, không hoàn cảnh nào
có thể làm khó được ông ta.
Trước câu hỏi có vài phần xã giao của viên quan triều đình được cử đi theo trợ
giúp. Hán tử này hai tay chắp sau lưng, bờ vai to lớn vạm vỡ cùng mái tóc dài
khô cứng điểm sương trên khuôn mặt lãnh đạm lộ rõ vẻ đăm chiêu.
Sống trong Tuyên Hóa Hiệu bao nhiêu năm có thể từ một đúc khí sư bình thường,
leo lên vị trí Thất Đương gia. Rõ ràng Bộ Uyên Đình cũng không phải một nhân
vật tầm thường.
Hi sinh cả đời cả vợ con chỉ vì sự nghiệp giải trừ Thiên Thu Đại Kiếp, nếu
không phải là Bộ Uyên Đình thì tin rằng không ai khác có thể làm được. Vì thế
dù có chuyện gì xảy ra ông ta cũng quyết không bao giờ từ bỏ.
Người đứng kế bên là Tổng Quản Cấm Vệ Quân hoàng triều, ông ta nhận lệnh hoàng
đế dẫn hai trăm quân phối hợp với Bộ Uyên Đình cùng với Nghịch Kiếm Tứ Tổ tiến
hành vây bắt Kiếp Tâm. Gọi là phối hợp nhưng thực tế là hoàng đế sai ông ta đi
giám sát thì đúng hơn.
Bộ Uyên Đình là người từng trải qua nhiều hung hiểm nên tính khí ông ta cũng
cẩn thận, việc Phong Vân để Triều đình bắt con của Dịch Phong đi, khiến ông ta
nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao.
Ông ta cứ cảm giác trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, nhưng đứa nhỏ ông ta
đang giữ đích thì là con của Dịch Phong. Nhưng tại sao Phong Vân lại để ông ta
đem đi dễ dàng như vậy. Suy nghĩ một hồi lâu nhiều câu hỏi cứ lan man trong
đầu mà không có lời giải nào thỏa đáng.
Người kia thì mừng rỡ ra mặt vì đã góp phần lập được đại công, vì Tiểu Vũ sau
chuyện này đã xin phép thoái ẩn giang hồ.
]
Nghịch Kiếm Tứ Tổ cũng đã rời đi nên công lao sẽ rơi vào tay cấm vệ quân. Thân
đứng đầu Cấm Vệ Quân ông ta đã lập đại công được phong tước phong hầu, còn
chuyện gì vui hơn nữa chứ.
Còn Bộ Uyên Đình ông ta không màng danh lợi tước vị, nhưng từ bỏ tất cả vì đại
kiếp thiên thu có phải vì lòng hiệp nghĩa muốn cứu muôn dân bá tánh khỏi kiếp
nạn hay không.
Theo cách hành sự độc đoán, độc ác của ông ta thì hoàn toàn không có chút nhân
từ nào. Rõ ràng đằng sau con người này vẫn còn uẩn khúc nào đó chưa được làm
rõ.
Chiếc thuyền cứ thế rời đi xa dần Dịch Thiên Đảo không biết số phận con của
Dịch Phong ngày sau rồi sẽ ra sao?
Trên con đường đèo dốc ngoằn nghèo như thần long giữa rừng, có một chiếc xe
ngựa khẽ lăn bánh chậm rãi. Bên trên xe có một đôi trai gái đầu tựa má kề rất
hạnh phúc.
Sau bao sóng gió phải trải qua cuối cùng Tiểu Vũ đã có thể bên người mình yêu
sống cuộc đời an nhàn rồi sao.
Tiểu Võ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không phải được giải thoát khỏi giang
hồ nhẹ nhàng như thế.
Còn Thanh Việt là cô gái ngây thơ băng thanh ngọc khiết, huệ chất lan tâm.
Nàng vốn từ nhỏ sống trong Vô Thiên Luyện Ngục ít va trạm với giang hồ.
Cuộc sống của nàng giống như một mặt hồ yên tĩnh nhưng chỉ một chiếc là rơi
xuống thôi cũng khiến nàng bị dao động.
Người cất tiếng là một thiếu nữ có mái tóc màu hung đỏ, tướng mạo đoan trang
chỉ nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng ấy, cũng có thể hình dung ra vẻ đẹp
thiên kiều bá mị của nàng rồi.
Nàng chính là Thanh Việt một cô nàng ngây thơ dịu dàng làn da trắng hồng cùng
đôi mắt to tròn đen láy với cái mũi dọc dừa nằm trên một gương mặt tuyệt sắc
đúng là một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.
Khác với nét kiêu sa cá tính của thiên kim tiểu thư Xích Tuyết thì ở Thanh
Việt có cái gì đó nhẹ nhàng sâu lắng, một nét thục nữ yêu kiều với ánh mắt đầy
chân tình làm rung động người đối diện. Ánh mắt long lanh dưới hàng mi lá liễu
nhu mì tạo nên sắc thái kiều diễm tu mi khiến hoa hờn nguyệt thẹn.
Chàng trai tay cầm dây cương tướng mạo thanh tú, nở nụ cười vui vẻ vô cùng.
Khuôn mặt ửng hồng nở một nụ cười trìu mến đúng là khi người ta yêu nhau chỉ
cần nhìn nhau thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Thanh Việt nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú mà mắt nàng rưng rưng một nỗi cảm
động cùng với niềm hạnh phúc vô bờ dâng lên tròng mắt. Nàng khẽ gục đầu vào bờ
vai chàng trai ấy, đã có thời gian vai của chàng trai này từng gánh vác trọng
trách to lớn của cả thiên hạ.
Nhưng giờ đây chàng chỉ muốn dành thời gian cho người con gái mình nguyện cả
đời sẽ ở bên chăm sóc và thương yêu.
Hai người nhìn nhau cảm giác như nước ngừng chảy, mây ngừng trôi, dường như
thế giới này chỉ có hai người họ tồn tại.
Nhưng mọi thứ có phải dễ dàng như thế, nhất đâu với một người như Tiểu Vũ thì
càng tránh né thì phiền phức và rắc rối lại cứ tìm đến.
Đang lúc hai người đang lâng lâng tình nồng cảm giác hạnh phúc đang dâng lên
liên miên bất tận thì con ngựa kéo bỗng hý vang như sợ hãi vô cùng.
Tiểu Vũ cảm thấy có điều gì đó bất thường liền đưa tay vén mấy lọn tóc đưa mắt
nhìn ra phía trước quan sát.
Trước mặt anh ta có một người đứng chặn giữa đường, dáng đứng hiên ngang bất
đảo, quay lưng về phía hai người, tựa như không coi hai người trong mắt.
Bản thân tuổi tuy chưa nhiều nhưng đã trải qua bao nhiêu trận đánh kinh thiên
động địa, lính tính mách bảo với Tiểu Vũ người trước mắt không có ý tốt.
Người này thân cao bảy thước toàn thân tỏa khí độ bất phàm, làm cho không khí
xung quanh trở nên thâm hàn lãnh khốc.
Giữa đèo cao heo hắt bên trên là vách đá dựng đứng chọc trời, bên dưới là vực
sâu trăm trượng, phía sau đường hẹp cũng khó để quay đầu. Tiến lui đều khó sự
xuất hiện của người này khiến Tiểu Võ cảm thấy ông ta đến tìm mình ắt không có
thiện ý.