Tâm Mở


Người đăng: MonsterALVH

Quan sát thực tế hơn, hắn đang đứng trước một cánh cửa đại môn!.

" Đại môn này.... là cái gì " Bùi Tranh thần thái động dung, trong mắt ẩn ẩn
có từng tia kích động khó tả, nhưng đại môn này quá to, lấy hắn nhỏ bé như con
kiến, đơn giản là không rung chuyển mảy may.

Đại môn này to lớn vô cùng, nó to lớn đến trình độ, tựa như ngăn cách vùng
tinh không này, cũng chỉ là ví dụ mà thôi, nhưng nói nó to lớn không nhìn thấy
cuối, cũng không khoa trương chút nào.

Xung quanh đại môn được khắc lên phù văn cỗ lão, lửa có, nước có, lôi có....
tất cả nguyên tố thuộc tính trên đời đều có, không những vậy, còn có một số
khác nhiều đến nỗi, không thể diễn tả bằng lời nói được, nó đã nhiều đến siêu
việt tất cả trí tuệ của con người.

Đại môn cánh của tản mát ra tang thương cùng cỗ lão, hết thảy mỗi góc cạnh,
giống như được khóa chặt bởi năm tháng vô cùng dài lâu, đẻ nó tựa như hòa làm
một thể, kiên cố vô cùng, không thể rung chuyển.

Bùi Tranh trong mắt lập lòe, mắt đỏ đậm lộ ra một vẹt điên cuồng, lá gan chó
của hắn trực tiếp bành trướng, lập tức lùi lại một khoảng cách xa về sau, hai
tay bấm niệm pháp quyết.

Hắn tuy mới chỉ là Thông Huyệt Cảnh tầng 1 không hơn, nhưng lấy hắn chưởng
không Nguyên Tổ Thần Ngọc không gian, hắn đương nhiên là chúa tể, chỉ là bên
trong đại môn này nhìn vô cùng quỷ dị, hết thảy không nằm trong vùng kiểm soát
của hắn.

Giờ khắc này nâng lên hai tay bấm nhiệm pháp quyết, Bùi Tranh gầm nhẹ một
tiếng, một cỗ chưởng khống ý chí không lồ bị hắn áp chế đi ra, một quyền nâng
lên, chân đạp nát hư vô, vạch phá gấp nghìn lần tốc độ không gian đánh về phía
Đại Môn!.

Oanh

Tinh không oanh minh, tinh thần hư ảo bốn phía nháy mắt toái diệt, bốn phía
xung quanh hư vô đều là vỡ vụn, nếu có thiên địa ở đây, chắc chắn hủy thiên
diệt địa kinh khủng lực lượng.

Bùi Tranh tại một quyền rơi xuống, bị lực phản chấn đánh xuống, nhưng cũng may
hắn có chưởng khống quyền hạn, hết thảy lực lượng phản chấn không tác dụng
chút nào, chỉ là cảm thấy đầu cánh tay bị tê dần, một lúc là sẽ có thể khôi
phục.

Có thể đại môn này không mảy may chấn động, lúc đầu tựa như chỉ ông một tiếng
kim loại vang lên, tại dưới kinh khủng lực lượng đó, cũng không thể chấn động
mảy may đại môn.

" Ta cũng không tin " Bùi Tranh trong mắt điên cuồng, toàn thân vĩ ngạn lực
lượng như trường giang đại hải cuộn trào khắp tinh không, lấy khí thế hủy diệt
nghiền ép về phía đại môn.

Liên tiếp là những kinh nộ oanh minh thanh âm, oanh minh kinh khủng đến nỗi,
mỗi người nghe tới, sẽ cho rằng thế gian này, không có bất cứ cái gì có thể
nguyên vẹn bên trong.

Có thể đại mon này vẫn là không một vệt sứt, toàn bộ thủy chung như cũ, tại
dưới Bùi Tranh điên cuồng oanh kích, nhưng tất cả không thể làm gì!.

Bùi Tranh trong mắt không cam lòng cùng lo lắng lùi lại phía sau ngồi ngưng
thần ổn định tâm thần, tại những lần oanh kích này, không thể rung chuyển mảy
may đại môn, nhưng hắn ánh mắt lộ ra chấp nhất.

Liên tiếp đi qua mấy ngày, Bùi Tranh mỗi ngày đều tiến vào trạng thái điên
cuồng oanh kích đại môn, dần dần hắn phát hiện, cho dù hắn có đánh tới chết,
hết thảy không thể đánh ra một vết sứt!!.

Bùi Tranh nội tâm không cam lòng, tại một ngày này hắn ngồi trầm tư suy nghĩ,
mày của hắn theo đó mà nhăn thành một chữ, thời gian ròng rã đi qua nữa
tháng!.

Đến ngày thứ 16 đi qua, hắn lập tức mắt sáng lên, hô hấp mỗi lúc một dồn dập,
ánh mắt tinh mang lóe sáng, gắt gao ngắm nhìn đại môn cánh cửa.

" Lực lượng không mở được, có thể đạo tâm thì khác " Bùi Tranh hô hấp kịch
liệt rung động, tại trong tinh không này, tại trong Nguyên Tổ Thần Ngọc không
gian hắn là chúa tể, có thể nói không gì là không thể chưởng khống.

Nhưng hết thảy lần này tới lần khác, đại môn cứ như vậy dưới vĩ ngạn lực lượng
của hắn không mảy may tổn thương, nguyên do ở đây không phải là lực lượng!.

" Hết lần này tới lần khác, đạo tâm của ta dẫn tới tạo hóa, như vậy lần này...
cũng sẽ là đạo tâm mở của " Bùi Tranh trong mắt sáng tỏ, mở ra đại môn này,
chỉ có thể lấy đạo tâm của hắn đi rung chuyển.

Bùi Tranh khuôn mặt điên cuồng lập tức kích động, vô cùng chờ mong đi tới đại
môn trước mặt, ngồi xếp bằng tại trung tâm cánh cửa, từ từ chậm rãi khép hai
mắt lại, tiến vào trạng thái mờ mịt.

" Đạo Tâm của ta... là không khuất phục... là báo thù... là bảo vệ người
thân... là đi tới đỉnh phong đại đạo... là bất diệt " Bùi Tranh ý thức mơ hồ
bên trong, tiềm thức của hắn không theo khống chế thốt ra lời nói nhỏ vô cùng.

Khi lời nói của hắn vang lên, thanh âm rất nhỏ, tựa như đến chính hắn cũng
không nghe được, không ai có thể nghe được, nhưng tất cả giống như đều bị đại
môn nghe thấy, nó hơi run run một cái, từng góc cạnh bên trên, từng đạo phù
văn tang thương cổ lão bỗng nhiên chiếu rọi đi ra yếu ớt quang mang.

Có thể Bùi Tranh vẫn chưa kết thúc...

" Ta lấy Đạo Tâm làm căn nguyên, căn cơ ( gốc rễ )... là nguồn gốc của vận
mệnh cuộc đời ta " Bùi Tranh trong miệng lẩm bẩm, ý thức của hắn từ lúc này
cũng hoàn toàn biến mất, hắn tựa như một cái xác không hồn thì thào trong tinh
không vô hạn.

Thanh âm của hắn vô cùng nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác, đại môn này đều
nghe tới không thiếu một chữ, thậm chí quang mang phù văn phía trên nó càng
lúc càng sáng chói, thậm chí bốn phía tinh thần đều sinh động ánh sáng lên.

" Ta lấy sinh mệnh của mình gắn với Đạo Tâm, ta không quan tâm sống chết, ta
chỉ... đi theo tới hướng đi của Đạo Tâm gốc rễ .... " Bùi Tranh tiềm thức nhẹ
nhàng thì thào, tiếng nói ấy vô cùng trong trẻo sáng ngời, tựa như một tia ánh
nến chiếu rọi khắp tinh không mênh mông.

Bốn phía không có cuồng phong nổi lên, càng là không có oanh minh kinh nộ vang
ra, hết thảy tất cả bình thường, huyền diệu mà thần bí tràng cảnh!.

" Tâm ta là Đạo... Đạo ta là Tâm ... " Bùi Tranh tiềm thức lúc này dừng lại
một chút, không lâu sau đó, hắn nhẹ thì thào một câu, có thể câu nói này vang
lên...

Tinh không rung động, giống như có một cỗ không hiểu quy tắc cố gắng tràn ra,
có thể tất cả lại bị tinh không này gắt gao áp chế, không thể bị mảy mảy xâm
nhập.

Đại môn chấn động nhẹ, toàn thân đại môn trong chấn động, xung quanh vô số lít
nha lít nhít nguyên tố đồ án lập lòe, bị tới những sợi quang mang chiếu rọi
khắp nơi, đột nhiên trở nên vô cùng sinh động, một cỗ sinh mệnh cũng từ bọn
chúng mà phát ra.

Thiên địa vạn vật, hết thảy đều có sinh mệnh, nguyên tố cũng như vậy, bọn hắn
đều có sinh mệnh!.

Giờ phút này huyền diệu thần quang chiếu rọi tinh không, thắp sáng hết thảy
thiên địa, mênh mông vô bờ. một cổ sinh mệnh mỏng manh cũng từ đó biến ảo đi
ra trong vùng tinh không này, có thể sinh mệnh này mỏng manh, nhưng nó chân
chính là sinh mệnh.

Đối với tất cả phát sinh bên trong tinh không, ở cánh của đại môn, Bùi Tranh
hoàn toàn không biết gì, tất cả tinh thần ý thức của hắn lúc này đã biến mất,
chỉ còn lại một thể xác cùng tiềm thức mơ hồ.

" Đạo Tâm của ta... là không khuất phục... là báo thù... là bảo vệ người
thân... là đi tới đại đạo đỉnh phong... là ? " Bùi Tranh nói tới đây, hắn trở
nên mờ mịt, hết thảy không theo ý thức của hắn, hết thảy không biết đường đi.

Thế nhưng theo hắn nói đi ra, Tinh Không đại môn trở nên càng ngày càng kịch
liệt, càng ngày càng rung chuyển, đại môn ấy chậm rãi chuyền ra một tiếng ken
két nhỏ nhẹ...

" Đạo Tâm của ta... là không khuất phục... là báo thù... là bảo vệ người
thân... là ? " Bùi Tranh tiềm thức cứ như vậy ngẩn ngơ, trong miếng hắn không
ngừng thì thào câu nói, mỗi một lần đều quên đi một câu.

" Đạo Tâm của ta... là không khuất phục... là báo thù ... là ? "

" Đạo Tâm của ta... là không khuất phục... là ? "

" Đạo Tâm của ta .... ? " Bùi Tranh mờ mịt, trên thân xung quanh hắn tản ra
nhu hòa quang mang thánh khiết ánh sáng, tiềm thức của hắn lúc này cũng biến
không còn, thậm chí thể xác của hắn cũng mơ hồ đi.

Nhưng xung quanh thánh khiết ánh sáng ấy vẫn như cũ bao phủ Bùi Tranh, mỗi lúc
hắn biến mờ ảo, quang mang này đều tản ra vô cùng mạnh mẽ, tựa như có thể
thanh tẩy thế gian vô số yêu ma quỷ quái.

" Đạo Tâm của ta là gì... nó ở đâu " Trong màn thánh khiết ánh sáng truyền ra
một tiếng thì thào, bị những quang mang thánh khiết này đưa đi bốn phía, dung
nhập toàn bộ tinh không, giống như vĩnh hằng lạc ấn.

Thời gian trôi qua, hắn cứ mờ mịt như vậy, luôn miệng lẩm bẩm đi ra, nhưng tại
hắn không ngừng lẩm bẩm đi ra câu nói, xung quanh đạo tâm thánh khiết quang
mang chậm rãi bao phủ hắn lại.

Tưa như chỉ cần hắn không thể nói ra một câu, cứ như vậy lẩm bẩm mờ mịt, sẽ
đến một lúc, hoàn toàn bị đạo tâm của chính mình thôn phệ trầm luân bên trong,
tất cả hết thảy vạn cổ luân hồi, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nhưng giây phút đó.....

" Đạo Tâm của ta không là gì... không ở đâu " Cuối cùng một câu, Bùi Tranh mơ
hồ thoát ra, xung quanh đạo tâm thánh khiết quang run rẩy một cái, giống như
bị một cỗ ý chí khủng bố từ bên trong tiềm thức của Bùi Tranh tỉnh lại hút tới
sạch sẽ, mà thân hình của hắn một khắc này... trở về.

Bùi Tranh trở về, Tinh Không thời gian đình trệ, đại môn kìm nén, hết thảy tất
cả trở nên đông đặc, tất cả đình chỉ dừng lại một khắc này.

Bùi Tranh ngồi trong tinh không mênh mông vô tận, ngồi trước đại môn cánh của,
chậm rãi mở ra hai mắt...!

Tinh không một khắc này từ trong đình trệ oanh minh hủy diệt, đại môn cánh
cửa... trực tiếp bị mở ra!.


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #8