Bùi Tranh Ngộ Đạo


Người đăng: MonsterALVH

Một vùng nói hoang vu sơn mạch, thác nước hùng vĩ ào ào thanh âm, phong vân
uốn lượn tiên tử nhảy múa, đàn ca sáo nhị sơn ca líu lo, đại thụ bát ngát một
mảnh rừng xanh, đầy đường hoa cỏ quả dại mọc lên san sát!.

Giấu trong đó một bia đá nhỏ, ẩn chứa tang thương tuế nguyệt năm tháng ba chữ
nhỏ!.

Thâm Uyên Cốc!!.

" Khụ khụ, phụ thân a, người xem ta sáng tác đi ra một bài thơ này "

" Ha ha, phụ thân, ngươi nghe tới thế nào, rất hay đúng không "

" Còn có phụ mẫu, ngươi nói xem... thế nào a "

.......

" Súc sinh, ngươi dám nhục mạ Bùi gia ... "

" Súc sinh, muốn chết ... "

" Giết .... hắn.... đi "

Thiếu niên gầy yếu bừng tỉnh mở mắt, trong mắt hắn mang theo hoảng hốt, kinh
ngạc, càng là có không cam lòng!.

Hắn là Bùi Tranh!.

" Ta chết rồi sao " Bùi Tranh trong mắt đắng chát, cực không cam lòng trong
nội tâm nổi lên, hắn còn mối thù chưa báo, hắn còn chưa thực hiện lời hứa với
Bá Bá, hắn còn chưa cảm tạ một người, hắn không cam tâm.

Từ khi hắc ám phủ xuống, trong đầu hắn một mãnh trống rỗng, ý thức của hắn
chèo chống tới hơi thở cuối cùng của đời mình, hắn làm vào... ký ức!.

Hắn gặp lại phụ thân phụ mẫu, hắn được sống trong yêu thương, không quyền lợi
tranh chấp, không chém giết đoạt mạng, không mưu toan lừa gạt rối gian, hắn
muốn một cuộc sống.... bình thường!!.

" Cũng tốt, chết rồi cũng tốt " Ngồi trong sơn động, Bùi Tranh ánh mắt đẫn đờ,
cười khổ than nhẹ một câu.

Trong lúc hắn cười khổ vô thần than chê thế gian, phía sau bỗng nhiên một
tiếng cười truyền tới, mang theo hài lòng vô cùng!.

Theo bản năng, Bùi Tranh quay đầu lại, sát na giật mình, vì trước trước mặt
hắn không phải là cổng đi vào địa ngục, mà ngồi trước đó trên một tảng đá
lớn... là một ông lão.

Ông lão này này tóc trắng bạc phơ, trên thân mặc một bộ mục nát đạo bào, bộ
mục nát y phục này tựa như hắn đã mặc rất lâu, lâu đến tràn ra tang thương
cùng cổ lão, đôi mắt hắn sáng ngời như thần linh phổ độ, khuôn mặt hơi nhăn,
dáng người cao thẳng!.

Ông lão trên người bình thường khí tức, nhưng ẩn ẩn để người ta cảm nhận,
không nhịn được trầm luân bên trong, để thiên địa nhìn tới, tựa như cúi chào
bái kiến... hắn tựa như... chưởng ngự thế gian hết thảy quy tắc!.

" Tiền bối, người là ... " Bùi Tranh sắc mặt giật mình, nhưng trong tức khắc
liền bình tĩnh hỏi, dù sao hắn bây giờ đã chết, theo một chút kinh sách hắn
đọc lúc trước, người chết sẽ có người từ địa phủ đón tới.

Bùi Tranh theo bản năng hỏi một câu, nhưng thật lâu không thấy ông lão trả
lời, hắn nhìn thấy ông lão này chỉ là cười cười, nụ cười ấy để hắn vô cùng ấm
áp, vô cùng an toàn!.

Khôi phục tinh thần, Bùi Tranh lắc lắc đầu, vung đi trong lòng tạp niệm, hít
một ngụm khí lạnh, thần sắc trở nên cực kỳ trịnh trọng, trầm giọng hỏi " Tiền
bối, ta có phải đã chết, ngươi tới là mang ta đi đầu thai ? "

" Ngươi muốn chết... hay là...muốn sống " Một lúc sau đó, ông lão chậm rãi thu
hồi nụ cười, khàn khàn già nua nói nhẹ một câu, ánh mắt sáng ngời của hắn ngắm
nhìn thương khung, tựa như xuyên thấu cửu trọng thiên.

Bùi Tranh khẽ chau mày, hắn cảm thấy ông lão này vô cùng quỷ dị, từ lúc xuất
hiện đến bây giờ, thần thái để Bùi Tranh không thể nhìn thấu được, trầm mặc
một cái, hắn nói " Con người, ai cũng muốn sống "

" Nhưng ngươi lại muốn chết " Ông lão mặt không biểu tình, chỉ là trong mắt
hắn, cực kỳ hài lòng nhìn tới.

" Ý tiền bồi là .... " Bùi Tranh trong mắt mờ mịt, hắn hoàn toàn không hiểu
ông lão thần bí trước mắt này nói.

Hắn cảm nhận mình tựa như đứa trẻ lên ba cũng không bằng trước ông lão này,
hắn có cảm giác người này giống như vực sâu thâm uyên, nhìn mãi không thấy
đáy!.

Ông lão cười cười, ánh mắt của hắn tựa như chìm vào năm tháng, không lâu sau
hỏi tới một câu " Ngươi tại sao muốn đắc tội Bùi gia? "

Bùi Tranh giật mình, nói hơn nữa ngày, chẳng lẽ ông này hỏi tới ý nghĩa chính
là vấn đề này? !.

" Không phải ta không sợ chết, mà đó là đạo tâm của ta " Bùi Tranh thở dài một
câu, cuối cùng sắc mặt kiên định nói, trong lời nói của hắn, có non nớt thanh
âm, đặc biệt nhất, có bất diệt đạo tâm đi ra.

" Giờ ta hỏi lại, ngươi... muốn sống hay là muốn chết " Ông lão mỉm cười, ánh
mắt mang theo tán thưởng hỏi.

Bùi Tranh tâm thân chấn động, mỗi lời nói tới tựa như thẩm thấu vào bên trong
linh hồn của hắn, lạc ấn đến xương tủy của hắn, đúc khảm vĩnh hằng bên trong
đại não của hắn.

" Ta muốn sống, nhưng... sống theo đạo tâm của ta "Bùi Tranh trong chấn động
mãnh liệt, mắt trực tiếp đỏ lên, kiên định nói một câu.

" Nếu ngươi muốn chết ? " Ông lão lại hỏi.

" Ta muốn chết, chết... chết theo đạo tâm của ta " Bùi Tranh thanh âm nhỏ vang
lên, nhưng tựa như siêu việt thiên lôi, oanh minh bát phương.

Thiên địa oanh minh, ngoại giới không phát hiện được, nhưng trong mắt Bùi
Tranh tựa như kinh đào hãi lãng, hắn trong mơ hồ ý thức, hắn trong bản năng
thốt ra một câu, câu nói này để thiên địa cũng vì đó mà dâng lên kính ý.

Thiên địa ầm vang trong đầu Bùi Tranh, xung quanh bát phương tám hướng chân
khí dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, đã thông huyệt đạo!.

Thể nội ầm vang, toàn thân hắn chân khí không theo bản năng lưu động, không
theo ý thức của hắn vận hành, mà nó... theo thiên địa vận hành.

6 điểm huyệt đạo!.

12 điểm huyệt đạo!.

18 điểm huyệt đạo!.

24 điểm huyệt đạo !.

....

Những nơi chân khí được thiên địa vận hành đi qua, các huyệt đạo toàn thân
bích trướng trực tiếp bị xông phá, các tạp chất theo đó mà đi ra, bài tiết
thoát ra bên ngoài theo lỗ chân lông, khí tức theo đó vận hành cực kỳ lưu
thông!.

30 điểm huyệt đạo!.

36 điểm huyệt đạo!.

Ầm ầm ầm!.

36 điểm huyệt đạo bị đã thông về sau, Bùi Tranh thân thể chấn động oanh minh,
một lường khí tức Thông Huyệt Cảnh tầng một bạo phát đi ra, chân khí cũng theo
các huyệt đạo này dũng mãnh tràn vào!.

Thông Huyệt Cảnh tầng 1!.

Thiên địa dị tượng cuồng bạo kết thúc, tại dưới lường thiên địa vận hành khí
tức này oanh minh đã thông, Bùi Tranh trên thân 36 huyệt đạo trực tiếp bị đã
thông!.

" Cái này.... sao có thể " Bùi Tranh ngơ ngác cảm nhận cơ thể mình biến hóa,
khuôn mặt không thể tượng tượng nổi, hắn lập tức giật mình nhìn về phía ông
lão.

" Ngộ ra đại đạo, thiên địa ban thưởng " Ông lão khuôn mặt tán thưởng cười
cười, ngắm nhìn Bùi Tranh càng lúc càng hài lòng.

Bùi Tranh trong lòng chấn động, cái gì ngộ đạo, cái gì thiên địa ban thưởng,
hắn không biết, duy nhất một ý niệm bên trong đầu hắn lúc này " Tiêng bối,
ta... chưa chết sao "

Bùi Tranh kinh hãi, không phải là hắn đã chết rồi sao, nhưng chết rồi há có
thể tu tiên, há có thể được cảm ngộ tới đại đạo.

" Giữa cái chết và sự sống... đừng quan tâm nó, ngươi hãy đi theo đạo tâm chỉ
định " Ông lão cười cười, hai đôi mắt sáng từ từ khép lại.

Bùi Tranh khuôn mặt mờ mịt, trong miệng hắn lẩm bẩm mấy câu, nhỏ đến chỉ có
thể mình hắn nghe thấy, một lúc sau, hắn trong mắt bừng tỉnh đại ngộ, trực
tiếp tiến tới trước mặt ông lão quỳ xuống cúi đầu.

" Bái kiến sư tôn " Bùi Tranh mang theo thanh âm cung kính, cực kỳ cung kính,
nhưng hắn trong mắt vẫn là mờ mịt.

" Ta không phải là sư tôn của ngươi " Ông lão cười cười, mặt không biểu tình,
có thể tại trong mắt chỗ sâu, hiện lên ý cười.

Bùi Tranh sắc mặt cương nghị, trong mắt lộ ra bất diệt ý chí, chém như đinh
đóng cột nói " Không cần biết thế nào, về sau ngài chính là sư tôn của ta...
mặc kệ ngài có đồng ý hay không, đây là đạo tâm của ta chỉ hướng "

Ông lão cười cười, cười từ nhỏ tiếng, lúc sau hắn cười to lên, cười mang theo
sản khoái, cười mang theo chút bỏ gánh nặng mệt nọc, hắn nói.

" Ta đi sơ khai thiên địa hình thành, tiến về thái cổ thời đại, đạp bước
thượng cổ dấu chân, khí tức lưu danh thiên cổ vạn đời, đến bây giờ... gặp
ngươi " Ông lão ánh mắt tang thương cổ lão, chậm rãi chìm đắm trong dòng thời
gian lịch sử.

Quá lâu rồi, hết thảy đã quá lâu rồi !!.

" Sư tôn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra " Bùi Tranh trong lòng chấn động,
nhịn không được hỏi.

Ông lão nhắm mắt lắc lắc đầu, thân ảnh của hắn cũng từ từ nhạt đi, giống như
không lâu liền có thể biến mất khỏi thế gian.

" Lấy thần niệm tiến vào não hải, đó là tạo hóa của người... hết thảy một ngày
ngươi sẽ biết đến "

" Lão phu một chữ họ Vô, tên Nhai, người đời đặt cho chữ Tử... ta là Vô Nhai
Tử "

Vô Nhai Tử nói xong, thân thể biến mất không còn, để tiếng vang quanh quẩn sơn
động vang lên, hắn là Vô Nhai Tử!.

Bùi Tranh trong lòng trấn động mạnh liệt, trong đầu vô số thiên lôi xẹt qua,
cứ việc hắn không hiểu, nhưng trong đó sáng ngời có thần, tựa như một ngày nào
đó, hắn sẽ hiểu ra!.

" Đa tạ ân tạo hóa cứu sinh " Bùi Tranh cúng bái chín lạy hướng về tảng đá rồi
đi bóng hình Vô Nhai Tử, trong lòng bi ai không hiểu nổi lên, trong mắt hắn
một giọt lệ cũng theo đó chảy ra.

Phút chốc, Bùi Tranh trên người sát khí lăng lệ, có kiên định bất diệt ý chí,
trong mắt hắn lăng lệ nắm chặt nắm đấm, gằn từng chữ một " Từ lúc các ngươi
không giết được ta một khắc đó, ta biết... vận mệnh của ta "


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #5