Người đăng: MonsterALVH
Chỉ một câu nói lạnh nhạt vang lên, từ xa truyền tới một tiếng binh khí, không
chút do dự cắm thẳng đi xuống!.
Thiên địa nháy mắt yên tĩnh, tiếng hít thở liền đó định chệ, một đạo tiếng
cười tùy theo vang vọng tứ phương, xông thẳng cửu thiên bay lượn, tang thương
ý chí phủ xuống quanh quẩn, bầu trời thiên lôi ầm vang!.
Dưới đất ngay đó là một thi thể, trên ngực của hắn cắm thẳng một cây thương,
trong mắt lệ huyết chảy ra, ánh mắt của hắn ngước nhìn lên thương khung, đôi
môi máu me khẽ run, chậm rãi mở ra... hắn cười... hắn cười vô cùng to!.
Hắn cười mang theo thoải mái, hắn cười không thẹn với đạo tâm của hắn, hắn
cười cũng theo đó buồn bã, hắn cười vì nhớ phụ thân phụ mẫu, hắn cười vì muốn
đi theo bọn hắn, hắn cười.... mang theo cảm kích ai đó!.
Tiếng cười ấy thanh thuần mang theo bất diệt ý chí, tiếng cười ấy trong trẻo
ngây thơ, tiếng cười ấy mang theo ấm lòng con tim, tiếng cười ấy mang theo...
toại nguyện!.
Con tim hắn đang trở nên lạnh đi, hắn biết sẽ đến một lúc con tim này trực
tiếp ngừng đập, nhưng ánh mắt hắn ngắm nhìn thương khung, ánh mắt của hắn
không cam lòng, mang theo một tia nhỏ nhoi hy vọng, hắn biết chính mình sẽ
không thể chết dễ ràng như vậy!.
Hắn còn chưa trở thành tiên nhân, hắn còn có mối thù chưa báo, hắn còn có...
chưa cảm tạ một người.... hắn muốn... sống sót!.
" Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục " Một hơi thở cuối cùng của hắn, Bùi
Tranh cương nghị lời nói truyền ra, hắc ám cũng theo đó mà bao phủ lại.
Ầm!!!.
Bầu trời lúc này phong vân hơi hơi cuồn cuộn, thiên lôi càng là không hiểu hơi
lóe lên, đánh một cái oanh minh thiên địa, tựa như dội vào lòng đám người bốn
phía, giống như đang... trở lời hắn.
Bùi Tranh, chết !!!
" Hắn đã chết rồi sao " Phương Dư Khả thân thể ngọc ngà khẽ run một cái, trong
lòng không hiểu nổi tâm tư dâng lên, tựa như khó chịu bộc phát, tựa như cùng
thiên địa tương thông ý nghĩ.
" Tại sao lại như vậy " Nàng trong lòng hoảng hốt, đôi mắt phượng óng ánh khó
nén thương tiếc, giấu đi trong sự cật lực của nàng.
Bốn phía Thanh Bình Trấn yên tĩnh, giống như có một cỗ nào đó không hiểu nổi
quy tắc phủ xuống, làm trong lòng mọi người tê tê khó tả!.
" Ha ha, rác rưởi cùng dám nhục mạ Bùi gia " Sau cái chết của Bùi Tranh, Bùi
Thiên lập tức cuồng tiếu đi ra, áp chế luồng thiên địa kìm nén này, trên mặt
hắn tự ngạo, thoải mái đến cực điểm.
Cái bản chất này lọt tới đám người xung quanh tựa như chiến thần, tựa như
không giận tự uy nhưng rơi vào Phương Dư Khả cùng Long Ngạo, bọn hắn khinh
thường ý tứ đậm đà, giống như đang nhìn một tên ngụy quân tử đồng dạng.
Đám người tất cả trầm mặc, không ai nói chuyện, bọn hắn không phải là chán
ghét gì Bùi Tranh, chỉ tiếc Bùi Tranh chọc vào đối phương thân phận quá cao,
chết cũng không ai dám ngăn cản!.
Nhưng bọn hắn không biết, Bùi Tranh đã nhận nhịn như thế nào, đạo tâm của
hắn... bất diệt!.
Phàm là người xúc phạm tới đạo tâm của hắn, dù yếu hay mạnh, hắn đều đi ra đối
mặt, không một lùi bước, đây là hắn đạo tâm !.
" Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục " Phương Dư Khả trong miệng lẩm bẩm,
ánh mắt nàng nhìn trời, như nhìn thấy những dòng chữ kia vô hình vĩnh hằng bên
trong thiên địa.
" Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục, tốt " Long Ngạo cũng nổi lòng kính ý,
hắn mặc dù từ nhỏ hung danh hiển hách, nhưng chứng kiến một người nhỏ bé mà có
ý chí như vậy, hắn chưa bao giờ gặp.
Chỉ từ lúc Bùi Tranh thốt ra lời kia, hắn mới thực sự động dung, lời nói ấy,
thể hiện con người ấy ý chí thế nào kiên định, so sánh với hắn, chỉ hơn chứ
không kém!.
Long Ngạo thần sắc phức tạp, trong mắt hơi có vẻ tiếc nuối, nhẹ giọng nói "
Nếu ngươi còn sống một khắc đó, ta sẽ nhận ngươi là huynh đệ a "
" Hừ, súc sinh mà cũng đòi so với chân long!, người đâu mang hắn đi thiêu hủy,
ta không muốn thấy xác của tên xúc sinh này một khắc nào nữa " Bùi Thiên thấy
thần sắc của Phương Dư Khả liên tục biến hóa, trong lòng cực kỳ khó chịu, lập
tức sai người đi xử lý.
Tại xác của Bùi Tranh bị mang đi về sau, đám người nhao nhao trằm mặc, dứt
khoát lắc lắc đầu một cái, vứt bỏ đi trong lòng tạp niệm, hướng về vạn bậc
thang đá đi tới.
Trên thực tế Bùi Tranh đối với họ lý giải một chút về ý chí đạo tâm của mình,
nhưng hai bên không có quan hệ gì, bọn hắn cũng có việc của mình, càng làm cho
bọn hắn nhận ra một điều rằng, thế giới này cường giả vi tôn!.
Trong lúc đám người đang vượt khảo hạch, một đường bên ngoài Thanh Bình Trấn
sơn mạch, có một hai tên thanh niên tướng mạo cường tráng, đang khiêng một cái
xác.
Bọn hắn sắc mặt uể oải, một đường bên trong sơn mạch đi tới, hung hiểm vô
cùng, còn có địa hình khó khăn, làm tổn thất không ít thời gian của bọn hắn.
Trong đó có một tên thanh niên hôi y sắc mặt có chút tức giận, không thể chịu
nổi trên mặt, bất bình nói " Đáng chết, hôm nay liền muốn khảo hạch xong,
chúng ta sao có thể khiêng một cái xác đi lòng vòng như thế này "
" Đúng thế, ta nghĩ nên ném hắn xuống vực cho đỡ mất thời gian, sau đó tranh
thủ đi khảo hạch " Bên cạnh một tên thanh niên cũng thở hồng hộc, trong mắt
nhẫn châu xoay tròn, trầm giọng nói.
Người thanh niên kia khẽ chau mày, do dự một lúc, bọn hắn quyết định ném thi
thể Bùi Tranh xuống vực!.
Trên thực tế bọn hắn nhận lệnh thiêu hủy Bùi Trân thi thể, nhưng thiêu hủy rất
mất thời gian, phải đi tới một nơi hẻo lánh cách xa Thanh Bình Trấn, nếu không
khói bay ô nhiễm, làm hỏng phong cảnh nới đây.
Quả quyết về sau, bọn hắn tìm tới một cái vực sâu vạn trượng, không chút do dự
ném Bùi Tranh thi thể xuống dưới, cả hai mang theo ý cười rời đi.
Thời gian trôi qua, rất nhanh mấy ngày, tại cuộc khảo hạch Trấn Linh Tông hôm
đó, hơn trăm người khảo hạch, thành công đạt tới chín mươi người!.
Hơn nữa, những người như Bùi Thiên, Phương Dư Khả, Long Ngạo,... mấy người có
thiên phú tiềm lực cao, xếp hạng của hắn cũng đứng đầu bên trong, trực tiếp bị
những trưởng lão tông môn nhìn chúng, từ đó có khả năng rất lớn nhất phi trùng
thiên.
Trong lần này khảo hạch đi qua, có hai gia tộc được lợi lớn nhất là Bùi gia
cùng Phương gia!.
Bùi Thiên bên trong khảo hạch tông môn, thể hiện đi ra thiên phú cực cao, ngay
lập tức được đại trưởng lão Trấn Linh Tông thu nạp làm đệ tử, địa vị viễn siêu
những trưởng lão khác, tài nguyên tu luyện cũng là từ đó tăng lên.
Về phần Phương gia, Phương Dư Khả thiên phú càng là không kém, thậm chí ẩn ẩn
phía trên Bùi Thiên một bậc, oanh động vô số cự đầu tông môn, từ đó được thái
thượng trưởng lão nhận làm ký danh đệ tử.
Ký danh đệ tử của thái thượng trưởng lão cùng đệ tử chính thức của đại trưởng
lão, theo một cách nào đó, địa vị hai người có chút ngang nhau, nhưng xét về
sau thì Phương Dư Khả vẫn là có tiền đồ hơn.
Hơn nữa, khảo hạch thành công kết thúc, tin tức theo đó truyền ra, hai nhà gia
tộc Bùi gia cùng Phương gia quan hệ càng thêm tốt hơn, lập tức đính ước cho
hai người Bùi Thiên và Phương Dư Khả.
Chuyện này lộ ra, náo động toàn bộ Thanh Bình Trấn tất cả mọi người, càng là
bên trong tông môn không ít người nghe tới, bạo phát đi ra kinh hô thanh âm.
Theo một hướng nào đó, Bùi Thiên cùng Phương Dư Khả hai người đều là chân long
chân phượng, bối phận thiếu niên thiên phú cao nhất, chuyện đính ước này
truyền ra nhận được đa số người tới đồng ý.
" Ta không đồng ý, có chết ta cũng không cưới hắn " Phương Dư Khả sắc mặt tức
giận, lạnh như băng không thể hòa tan quét ngang đám người tộc lão bên trong
gia tộc.
Mà đối diện nàng trên đài cao là một tên trung niên nam tử mặc áo bào lam sắc,
khuôn mặt tuấn tú không giận tự uy, ánh mắt than thở đứng lên, nhìn thật sâu
vào Phương Dư Khả, tức giận nói " Phương nhi, đây là việc đại sự, không phải
ngươi có thể nhìn ra "
" Chỉ có hai nhà Bùi - Phương chúng ta liên hợp lại mới có thể từ Long gia bá
chủ bên trong phản kháng " Trung niên nam tử tức giận nói, tuy trong mắt hắn
khó nén nuông chiều, nhưng đây là việc đại sự, không thể lấy ra làm trò đùa.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng!, đây là từ cổ chí kim châm ngôn không thể
bàn cải!.
Mà việc này một khi thành công tác hợp, hai nhà Bùi - Phương có thể triệt để
liên hợp, từ trong thế bị động trở thành chủ động, thoát khỏi thế nghiền ép
của Long gia trên thương trường.
" Phụ thân, Khả nhi từ nhỏ kinh yêu ngài, hết thảy nghe theo lời người!...
nhưng chuyện này tuyệt đối không thể " Phương Khả Nhi lời nói như chém đinh
đóng cột, kiên định cực mạnh, không thể nghi ngờ.
" Ngươi.... " Trung niên nam tử sắc mặt có chút ửng đỏ, hiển nhiên bị con gái
chính tay bản thân nuôi lớn bao nhiêu năm nay khước từ, giờ khắc này trong
lòng rất là phẫn nộ.
Hắn tên là Phương Long, gia chủ của Phương gia, mà Phương Dư Khả chính là con
gái đầu lòng của hắn, từ nhỏ đến lớn rất là cưng chiều, hai người tình cảm vô
cùng nồng đậm!.
Mà ngược lại Phương Dư Khả, nàng tuy bề ngoài lạnh lùng khó xuyên hàn băng,
nhưng bên trong bàn tay của Phương Long lại như yếu ớt con gái nhân nhi, không
chịu nổi một kích, hiếu thảo vô cùng!!.
Còn không đợi Phương Long nói gì, Phương Dư Khả trực tiếp lạnh giọng củng cố
một câu " Phụ Thân, ý Khả nhi đã quyết, không ai có thể ép buộc, trừ khi Khả
nhi chết "
Nàng lời nói trong đại điện quanh quẩn tứ phương, lập tức chấn nhiếp vô số tộc
lão đang có ý định lập lòe trong mắt, sau đó không thèm để ý xung quanh, thi
lễ Phương Long một cái, rời khỏi đại điện.
Tức khắc đại điện lập tức trầm mặc!!.
" Gia chủ, việc này không thể coi thường, nếu cứ tiếp tục để cho Long gia phát
triển, chúng ta Phương gia liền xong " Một cái tộc lão bên trong khẽ chau mày,
hiển nhiên ngoan cố cực kỳ.
Phương Long thở dài một tiếng, nhìn phương hướng nữ nhi rời đi, trong mắt khó
nén thâm tình chi ý, nhàn nhạt nói một câu " Trước mắt cứ tạm thời đính ước
một thời gian, về sau ta sẽ từ từ khuyên bảo nó "