Người đăng: MonsterALVH
Bùi Tranh thanh âm quanh quẩn, tuy lời nói không lớn, nhưng giống như lại đi
vào thật sâu lòng người thanh âm!.
" Ta cảm thấy vô cùng nhục nhã khi là người Bùi gia "
" Bùi gia rác rưởi "
Những thanh âm đó vang vọng khắp bốn phía, thấm sâu vào bên trong lòng bọn họ.
Thực sự là Bùi Tranh đã không thể nhịn, chửi hắn, khinh thường hắn, hắn có thể
chấp nhận được, nhưng chửi phụ thân phụ mẫu hắn, hắn không thể nhịn được!.
Phụ thân, phụ mẫu là những người tạo ra hắn, là người luôn luôn quan tâm, gần
gũi chăm sóc tới hắn, kẻ nào chạm tới phụ thân phụ mẫu của hắn, đó là trực
tiếp đánh vào lòng tự tôn của hắn.
Giờ khắc này trong lòng không chịu nổi bạo phát, xung quanh bốn phía lập tức
yên tĩnh, thậm chí ngồi một bên tĩnh tọa Phương Dư Khả lạnh như băng cũng là
mí mắt khẽ run, chậm rãi mở ra nhìn tới.
Đám người Bùi gia sửng sờ, nhưng tức khắc liền phẫn nộ ngập trời bộc phát, sát
khí trùng thiên bán tung tóe, thét ra dữ tợn thanh âm!.
" Súc sinh, ngươi muốn chết "
" Ngươi dám khinh thường Bùi gia "
" Thằng chó liệt tổ liệt tông "
......
Bùi gia đám người phẫn nộ, không ít người trong đó lập tức đạp ra một bước
chạy tới, toàn thân lực lượng chân khí kinh khủng đánh giết Bùi Tranh.
Trong lúc thiên địa tựa như ngưng trệ, bốn phía đám người yên tĩnh lắc đầu
thường hại, đám người Bùi gia dữ tợn nghiền ép mà đến, trong đó... còn có cả
Bùi Thiên, toàn bộ lao tới!.
Bùi Tranh đối diện đám người trên thân kinh khủng chân khí đánh tới, hắn lại
nhắm mắt lại, trên mặt không có một tia hào hoảng sợ, mà có đó là hận ý ngập
trời, sát cơ ngập trời cùng có ... kiên định chi ý!.
Hắn hận ý, hận toàn bộ Bùi gia, hận cái phong tục khốn kiếp được đặt ra kia!.
Hắn sát cơ, muốn giết toàn bộ Bùi gia, muốn giết toàn bộ nhưng người khinh
thường đến hắn!.
Hắn kiên định, kiên định chỉ cần không chết, sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ
huyết tẩy tất cả kẻ thù, không sót một kẻ!!.
" Vận mệnh, ta vận mệnh sẽ như thế nào ? " Bùi Tranh trong đầu nổi lên ý nghĩ,
hắn không ngừng tự hỏi mình, rốt cuộc có một ngày, hắn sẽ ra sao, đứng trước
cái thế giới rộng lớn vô biên vô ngần này... hắn sẽ ra sao.
Tại bốn phía đám người nhao nhao lắc đầu, ý nghĩ tưởng như Bùi Tranh chắc chắn
sẽ chết, dù sao lấy hắn phàm nhân bình thường, đối diện với mấy vị Thông Huyệt
cảnh công kích, không hình thần câu diệt, cũng xương cốt gãy hết, nội tạng phá
diệt, chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cùng lúc này, đại nhật lên cao, ánh nắng chiếu rọi khắp thế gian, thiên
địa oanh minh, từ trên đại sơn chi đỉnh truyền ra một tiếng chuông ngân, vang
vọng thiên địa, nó mang theo một loại nào đó không hiểu uy nghiêm, bên trong
đó ẩn chưa quy tắc ra đến, chấn nhiếp chúng sinh.
Một thời khắc này, bốn phía đám người toàn thân chấn động, bị tiếng chuông
ngân này mang theo quy tắc nào đó thẩm thấu, toàn thân tu vi trực tiếp bị
không bế, trở thành một người bình thường phàm nhân.
Một giọng nói tang thương uy nghiêm sát na vang lên!.
" Chỉ có tự thân ý chí cùng cố gắng, mới có thể đạp bước vạn bậc thang đá "
Lời nói vừa hết, đám người Bùi gia thân thể chấn động, nguyên bản cả đống mang
theo sát cơ cùng kinh khủng chân khí đánh giết Bùi Tranh, tại một khắc này
trực tiếp biến mất, chỉ còn lại tay không nhấc sắt.
" Hự ..... " Bùi Tranh trong lúc nhắm mắt, bị mấy quyền cước đánh tới, bọn
chúng không mang theo chân khí, đơn thuần chỉ là tay chân thân thể lực lượng.
Bùi Tranh bị đánh trúng, trực tiếp bay ra sau mấy trượng, khóe miệng tràn ra
máu tươi, toàn thân mang theo đau nhức vô cùng, hiển nhiên đã bị trọng thương
!.
Tuy nói Bùi gia đám người không có tu vi chi lực đánh tới, nhưng dù sao bọn
hắn cũng là Thông Mạch cảnh, lực lượng nhục thân không thể khinh thường, Bùi
Tranh bị trọng thương đã là rất nhẹ.
" Giết hắn " Bùi gia đám người từ trong kinh ngạc hồi tình lại, từng cái mang
theo dữ tợn tiến lên đánh đập Bùi Tranh.
Dưới ánh mắt của vô số đám người, dưới sự đánh đập của Bùi gia, Bùi Tranh hắn
không kêu la một tiếng, thậm chí hắn còn thỉnh thoảng phản công được một hai.
Hắn toàn thân chật vật vô cùng, quần áo bị xé ra từng mảng, liên tiếp nhiều
chỗ vết bằm dữ tợn, khuôn mặt hắn càng là sưng to, thậm chí xương cốt cũng gảy
mất mấy cái.
" Thảm, quá thảm "
" Đúng vậy, thực sự là quá thảm "
Bốn phía đám người nhao nhao lắc đầu, cảm thấy Bùi Tranh thực sự là quá ngu
ngốc, không hiểu vì sao lúc trước Bùi Tranh lấy lá gan chó ở đâu!.
Một bên Phương Dư Khả mắt phượng không đổi hướng, ngắm nhìn thiếu niên cật lực
bị đánh, trong chỗ sâu hàn băng lạnh lùng lóe lên một tia dị dạng!.
" Tiểu Hoàng, tới cứu hắn " Phương Dư Khả cuối cùng nhịn không được, ra lệnh
cho tiểu nha đầu xuất thủ cứu giúp.
Nhưng tại một khắc này.....
" Ta nói rồi, các ngươi Bùi gia chỉ toàn là rác rưởi, là rác rưởi, là cặn
bã.... đến con súc sinh cũng không bằng " Bùi Tranh trong mắt dữ tợn, cười to
lên, điên cuồng nói.
Hắn không sợ hãi, tại một khắc Bùi gia mất hết tu vi, hắn đã biết... đã biết
vận mệnh của mình không chết, trong lúc này, hắn con mắt ngập tràn điên cuồng,
hận không thể một tay diệt nát Bùi gia.
" Súc sinh, yên tâm, ta sẽ tự làm bẩn tay, đưa ngươi đi Diêm Vương " Bùi Thiên
rốt cuộc cũng nhịn không được, trên mặt khắp cả nơi đều là phẫn nộ, nhanh
trong tới gần tham gia vào đánh đập.
Bùi Tranh trên mặt điên cuồng từ từ cũng trở về lạnh lẽo, hắn cả người không
dùng sức đánh trả tiếp, mà ánh mắt gắt gao khóa chặt Bùi Thiên cùng Bùi gia,
hai con ngươi trở nên càng ngày càng huyết sắc, thậm chí một giọt lệ huyết rơi
xuống!.
Hắn trong miệng theo đó gằn giọng nói " Chỉ cần hôm nay ta không chết, có một
ngày sẽ huyết tẩy toàn bộ Bùi gia huyết mạch, huyết tẩy... huyết tẩy... huyết
tẩy "
Bùi Tranh thanh âm khàn khàn không lớn, nhưng lại vang vọng quanh quẩn toàn bộ
thiên địa, tức khắc làm cho lòng mọi người nao nao cảm xúc dâng trào, một ít
người yếu đuối chi tâm, không nhịn được rớt xuống một giọt nước mắt.
" Tốt, hôm nay ta giết ngươi, sau đó giết hết thôn làng của ngươi " Bùi Thiên
thẹn quá hóa giận, trực tiếp tung ra át chủ bài.
" Bùi Tiến, ngươi đi cho người diệt sát toàn bộ thôn làng của hắn cho ta...
còn có thi thể của phụ thân phụ mẫu hắn, lôi lên chém thành thịt vụn " Bùi
Thiên cười to, giống như liên tưởng đến một ý nghĩ cực hay, liếm liếm bờ môi,
hét lớn ra lệnh.
" Không ..... " Bùi Tranh trong mắt tuyệt vọng, hắn cả người run lẫy bẩy, hết
thảy không dám tưởng tượng sự tình kia, hắn không cam lòng, hắn.... tuyệt
vọng!.
Bốn phía đám người nhao nhao hít một ngụm lãnh khí, thần sắc bọn hắn cũng lập
tức trở nên giận dữ khó thấy, đào thi thể lên chém thành thịt vụn, thất sự là
quá độc ác!.
" Cái này.... Cái này.... Cái này.... hắn... "
" Im mồm, ngươi muốn xen vào sao, hắn là Bùi gia, trừ khi ngươi muốn chết "
Tại đám người nhao nhao bình luận, nghe tới lời nói của Bùi Thiên, một bên
Long Ngạo thần sắc như thường, hắn trải qua chém giết không ít, một số chuyện
táng tận lương tâm cũng đã làm, đối với Bùi Thiên không biểu tình gì, nhưng
lấy thi thể của người chết lên chém thành thịt vụn, cái này để hắn có chút
khinh thường cùng phẫn nộ.
Chỉ có tại một bên Phương Dư Khả trong mắt hàn mang lóe lên, trực tiếp đứng
dậy, khuôn mặt phẫn nộ quát lạnh " Bùi Thiên, ngươi quá độc ác, đến chuyện
thương thiên hại lý này mà cũng làm đi ra ... "
Phương Dư Khả tức giận, thế giới này mặc dù là cường giả vi tôn, chém giết
ngàn vạn không ai quản, nhưng chuyện lôi lên thi thể được mai táng, quả thực
là vô cùng độc ác, đến ngay cả thiên ý cũng không thể chấp nhận nổi!.
" Phương tiểu thư, tốt nhất ta khuyên ngươi không nên xen vào, nên nhớ hai gia
tộc chúng ta có quen biết, phải lấy đại sự làm trọng " Bùi Thiên quay mặt lại
mỉm cười nói một tiếng, hắn cũng không muốn vì một tên rác rưởi mà làm xấu
quan hệ hai người đi.
" Như vậy thì tốt, ngươi mau mau thả hắn, cũng không nên giết hại bách tính
phàm nhân vô tội " Phương Dư Khả khuôn mặt hàn băng, lạnh lẽo thấu xương vô
cùng nói.
" Ta nói là ngươi không nên xen vào, chuyện ngày hôm nay ta thích làm là làm,
không ai có thể ngăn cản " Bùi Thiên lập tức giận dữ, đối phương vẻ mặt làm
cho hắn rất khó chịu, không muốn nhiều lời sai người rời đi.
" Ngươi ... " Phương Dư Khả phẫn nộ, đang muốn tự thân ngăn cản thì bị tộc lão
bên cạnh ngăn cản lại!.
" Tiểu thư, lấy đại cục làm trọng, dù sao bọn hắn cũng là Bùi gia " Một tên
lão giả đi tới bên cạnh, khuôn mặt lạnh nhạt, không để ý tới Bùi Tranh sự
việc, nhàn nhạt nói.
" Không được, việc này quá mức thương thiên hại lý, ta không thể đứng nhìn "
Phương Dư Khả lạnh lùng quét mắt tộc lão bên cạnh, đi tới trước mắt đám người
Bùi gia đang đánh đập.
" Bùi Thiên, chỉ cần người không đào thi thể lên làm nhục cùng không có lạm
sát người vô tội, ta nhất định sẽ không xen vào việc này " Phương Dư Khả ném
một cái ánh mắt thương hại cho Bùi Tranh, sau đó lạnh như băng hướng Bùi Thiên
nói.
Bùi Thiên ánh mắt lập lòe, trong lòng tựa như trầm tư một dạng, hắn thấy
Phương Dư Khả lời nói mang một chút cầu xin, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng cười một
cái nói " Cái này... cũng tốt "
Bùi Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng nói, hắn trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần lấy
được hảo cảm một chút đối với Phương Dư Khả này, về sau hai người nhất định có
cơ hội tiếp xúc lẫn nhau, đến lúc đó, hắn không tin không chinh phục được
nàng.
Bùi Thiên âm trầm cười một cái quỷ dị, không thèm động tay chân, hướng về bên
khác đi tới, lạnh nhạt nói một câu " Giết hắn đi "