Phụ Thân Ta, Không Phải Rác Rưởi


Người đăng: MonsterALVH

Đại nhật lấp lóe kỳ ảo, màn sương ngập ngùng bay lượn, tia nắng ban mai lộ tới
chiếu rọi !.

Sáng sớm trên Thanh Bình Trấn, bốn phía ngõ ngách con phố ầm vang huyên náo,
như thường ngày đông vui nhộn nhịp, đó là Thanh Bình Trấn quỷ đạo thường ngày
!!.

Tại phía trước phần cuối Thanh Bình Trấn, nơi đây càng là nhộn nhịp tấp nhập
người đông, xung quanh đa số tụ tập những thân ảnh trẻ tuổi, thanh niên không
ít, thiếu nhiên càng là nhiều đếm không hết, thậm chí còn có cả trung niên gia
nhập bên trong.

Bọn hắn mỗi người ánh mắt, không hẹn mà tập trung nhìn lên vạn bậc thang đá,
hiển nhiên mọi người tới đây, mục tiêu chân chính là trở thành đệ tử Trấn Linh
Tông.

Tại trong đám người đó, đi ra một tôn thiếu niên tuấn lãng, hắn xuất hiện làm
mọi người kinh hô ngạc nhiên.

" Đó là Bùi Thiên, Bùi thiếu chủ, một trong những thiêu kiêu năm nay "

" Luận khí chất hay là thiên phú, hắn cũng được xưng nhập đỉnh tiêm thế hệ trẻ
tuổi chúng ta a "

" Công nhân không giống người thường "

Xuất hiện trước mắt bốn phía, là một thiếu niên bạch bào, trên y bào của hắn
có vẽ nhiều đầu rồng lớn nhỏ trốn trong những đám mây, thân thể của hắn lại
thon dài, mái tóc đen mượt óng ả theo gió mà bay, mày kiếm mắt sáng, thần thái
ngạo nghễ.

" Chư vị quá khen, Bùi mỗ sao dám nhận chứ " Bùi Thiên trên mặt quang mang ấm
áp, nụ cười nhạt treo lên tựa như vòng xoáy thiên địa, hấp lực hút hồn.

Mà cũng tại trong ánh mắt hâm mộ bốn phía, lại tiếp tục đi tới một đạo thân
ảnh nam tử thiếu niên, người này làn ra hơi đen, thân thể càng là cường tráng
hoàn mỹ, khuôn mặt khôi ngô vô cùng, đầu tóc hơi hơi cuồng loạn, trên lưng hắn
còn đeo đó một thanh cự phủ dữ tợn, khí phác tựa như thần kinh bách chiến.

" Đây chẳng lẽ là Long Ngạo, Long gia tam thiếu chủ "

" Đúng, chính là hắn "

Khi thiếu niên này xuất hiện, hắn sắc mặt có chút lạnh lùng, trên mặt anh khí
để cho người ta cảm nhận, bốn phía xung quanh đám người trong lòng thời khắc
này, trực tiếp xuất hiện kính sợ chi ý.

" Hừ " Long Ngạo không quan tâm đến bốn phía xung quanh, hừ lạnh một tiếng,
trên mặt thần sắc tựa như đối với chuyện này đã quen thuộc.

Long Ngạo hắn từ nhỏ uy danh, 3 tuổi tập võ, 5 tuổi đánh chết một con chó, 7
tuổi dùng tay không đã thương trâu lớn, 9 tuổi đánh trọng thương bạn bè, thậm
chí cầm đầu một băng đòi nợ thuê, có tiếng trời sinh man lực, hung danh hiển
hách vô cùng.

" Ha ha, Long huynh đã lâu không gặp " Bùi Thiên trong mắt tinh mang chợt lóe,
cách không nhìn tới Long Ngạo hỏi thăm một câu.

Long Ngạo lúc sáng đòi nợ thất bại, trong lòng vốn là không tốn, giờ khắc này
nghe tới Bùi Thiên hỏi thăm, ánh mắt không mấy thiện ý, lạnh giọng nói một câu
" Đã biết lâu ngày không gặp, còn không có mang theo lễ vật đến bái phỏng "

Nghe đến, Bùi Thiên sắc mặt âm trầm, trong lòng tức giận nổi lên, thẹn quá mà
cười nói " Long Ngạo, ngươi thì tính là thứ gì, muốn ta lễ vật, trực tiếp quỳ
xuống liếm giày, ta sẽ suy nghĩ một phen "

" Muốn chết " Long Ngạo trên mặt khí nổ, vác trên lưng cự phủ lập tức bị tháo
xuống, đang muốn tiến đến chém giết Bùi Thiên thì bị người nhà xung quanh ngăn
cản lại.

Giờ khắc này bốn phía đám người hoảng hốt lùi lại muốn xem kịch hay, nhưng hai
bên người nhà vội vàng khuyên ngăn, khiến cho sự việc này ầm ĩ hẳn lên.

" Thiếu chủ, không cần kích động, muốn bảo chì lực lượng tiến nhập vạn bậc
thang đá, cùng lúc giữ sức cho khảo hạch a " Bên trong một vị trung niên đàn
ông vội vàng tiến tới kéo lại Long Ngạo, trầm giọng nói.

Long Ngạo sắc mặt lạnh lẽo, cố gắng đè nén trong lòng phẫn nộ, trên mặt sát cơ
bộc phát, bị người nhà xung quanh kéo ra một bên!.

Đồng dạng như vậy là Bùi gia, Bùi Thiên trong mắt cũng lóe lên sát cơ, đang
muốn nói gì châm chọc thì bị một tên lão giả đi tới bên cạnh chiếm trước.

" Thiếu chủ, người không cần phải để ý, chỉ cần về sau trong tông môn, lấy
ngươi thiên phú, chắc chắn có thể áp đảo hắn, lúc đó ra tay trấn áp cũng không
muộn " Lão giả đi tới bên cạnh Bùi Thiên khẽ kéo, ánh mắt lộ ra cực kỳ cơ trí
nói, tựa như nhìn trước mọi việc suy nghĩ.

" Cũng tốt, đợi một thời gian sau trấn áp hắn cũng không muộn " Bùi Thiên cười
lạnh, ánh mắt khinh miệt quét Long Ngạo một cái.

Cũng tại lúc này, bốn phía xung quanh kinh hô thanh âm còn muốn bạo động hơn,
nếu cẩn thận cảm thủ trong đó, mang theo không cách nào hình dung ái mộ chi
ý!.

Từ trong đám người đi ra, làm một thiếu nữ lam sắc áo bào xinh đẹp, làn da mịn
màng trắng noãn như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi anh đào đỏ
mọng hoàn mỹ, cái mũi nhỏ thon gọn dễ thương, đôi mắt long lanh ánh sáng, cặp
mi tú mị xinh xắn, một đầu mái tóc đen tim dài tới gót chân mượt mà hương
thơm, khắp cả người khí chất tựa như thiên tiên hạ phàm.

Đi theo nàng sau đó là một tiểu nha đầu, tiểu nha đầu này xinh đẹp vô cùng,
tuy vô pháp cùng thiếu nữ kia so sánh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, đặc
biệt trên mặt tiểu nha đầu có một cái vết sẹo, trong ngực càng là ôm một thanh
đoản kiếm, để người ta nhìn vào tựa như vô cùng sắc bén, không dám nhìn lâu.

" A, là Phương gia đại tiểu thư, Phương Dư Khả "

" Trời ạ, nữ thần của ta a.... "

" Ấy, tiểu tử tránh ra cho lão tử nhìn xem "

Thiếu nữ xuất hiện, làm cho bốn phía đám người trong lòng dục thiên kiềm chế,
lập tức bạo phát đi ra, ánh mắt bọn hắn có nồng đậm ái mộ còn có tham làm sở
hữu, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ này.

Nhưng Phương Dư Khả sắc mặt lạnh thấu xương kia, để bọn hắn nhanh chóng tỉnh
ngộ lại, nhao nhao cảm thấy chính mình thực sự là quá đáng tiếc, sinh ra một
thân phận có chút thấp kém, chỉ sợ tiến tới gần hít một vòng hương thơm trên
người nàng cũng không có khả năng, chứ chớ nói việc sau!.

" Phương tiểu thư, hân hạnh được gặp mắt " Bùi Thiên trong mắt nhanh chóng
ngưng tụ lại, tiến tới hỏi thăm thiếu nữ này.

Hắn thực sự là động tâm với nhan sắc Phương Dư Khả, nhưng lấy đối phương thân
phận cùng địa vị, Bùi Thiên thực sự là không có khả năng dùng tới vũ lực cưỡng
ép, chỉ có thể thông qua gián tiếp quan hệ.

Thiên kiêu luận bàn, hỏi han quan hệ lẫn nhau là chuyện bình thường, chỉ có
thiên kiêu cùng thiên kiêu ở giữa, mới có thể có tư cách như vậy, nên ở bốn
phía nhìn tới, bọn hắn cũng chỉ có hâm mộ cùng ghen ghét mà thôi, không có
người dám thất lễ một câu!.

Nhưng tại Bùi Thiên hỏi thăm quan hệ, Phương Dư Khả lại mặt lạnh lùng không
biểu tình, thậm chí cũng không nhìn hắn một chút, tiến qua một bên nhắm mắt
chờ đợi!.

" Dám khinh thường ta " Bùi Thiên trong mắt tức giận lóe lên, nhưng không thể
làm gì, hừ lạnh một tiếng lùi lại.

Giờ phút này xung quanh vạn bậc thang đá, người đến càng lúc càng đông, sơ sơ
đi đếm cũng tầm hơn trăm người, bọn hắn đang chờ, chờ đợi đến trưa, tại thời
gian này trèo lên vạn bậc thang đá mới có thể.

Vạn bậc thang đá có quy tắc của nó, ngoài buổi trưa tiến lên, thì vào những
giờ khác áp lực tăng cao gấp mười lần, độ khó đó không thể bất kỳ một phàm
nhân nào có thể tiếp nhận nổi, phải nói là không có ai tiếp nhận nổi.

Chỉ có duy nhất buổi trưa, đại nhật lên cao, áp lức mới bị xóa đi, vì thế mọi
người nhao nhao chờ đợi, chờ tới buổi trưa!.

Trong đám người này, một bên cũng đang tiến tới, hắn trên thân mặc bạch bào cũ
kỹ, nhưng được giặt sạch vô cùng, thân thể có chút gầy yếu, khuôn mặt hơi hơi
thư sinh tuấn tú, mái tóc dài ngang hồng đen nhánh, đặc biệt trong mắt hắn
toát ra vẻ cực kỳ kiên định.

Hắn là Bùi Tranh!.

Hắn tới một khắc cũng không gây ra chú ý gì, thực sự thì ở đây nhiều người
lắm, nhưng cũng không thể nói như vô hình.

Từ trong đám người bất cẩn quét mắt tới Bùi Tranh... thế mà là người Bùi gia,
người này giật mình một cái, lập tức chạy tới gần đám người hội tụ Bùi gia
hạch tâm nói thầm một tiếng.

Bọn hắn ánh mắt mang theo kinh ngạc, nhao nhao hướng tới xem xét!.

Bùi Tranh nhận thấy không ổn, thần sắc khẽ biến, không kịp đợi hắn phản ứng,
mấy tiếng mang theo khinh miệt vang lên.

" A, đây không phải là con cháu của vợ lẻ bên ngoài, Bùi Tranh sao "

" Nhìn cái tướng mạo là biết ăn ở không có gia giáo "

" Đúng là cặn bả của Bùi gia a, ha ha "

Nghe tới tiếng nói khinh miệt quanh quẩn tứ phương, xung quanh đám người sửng
sờ ngoảnh mặt lại quan sát, trên mặt xuất hiện lần đầu hứng thú!.

Trên thực tế, tại phong tục bên trong của tam đại gia tộc quanh đây, người là
con của vợ lẻ không có chính thức được coi là rác rưởi cũng không bằng, bọn họ
cho rằng đây là một điều vô cùng nhục nhã, không xứng đáng làm huyết mạch gia
tộc!.

Mà phụ thân của Bùi Tranh lại là con của vợ lẻ bên trong, từ nhỏ nhận hết sự
khinh thường, đến lúc không chịu nổi, phải rời đi thôn trấn xa xăm khác sinh
sống.

Đối với nghi thức này, Bùi Tranh cũng hiểu rõ trong lòng bàn tay, nhưng hắn
lại không quan tâm, hắn chỉ cần sống vui vẻ bên người thân, như vậy là đủ rồi.

Giờ khắc này nghe đến đám người khinh thường, hắn cũng không thèm để ý, chỉ có
nguyên một câu để hắn xúc động dâng lên đó là con nhà không có gia giáo.

Bùi Tranh tức giận, phụ thân phụ mẫu của hắn yêu thương hết lòng, từ nhỏ kính
lễ hiếu già, được mọi người trong thôn vô cùng tôn kính, ai nói hắn là con nhà
không có gia giáo.

" Ồ, hóa ra là con lẻ, phụ thân rác rưởi... đến con nhìn vậy cũng là rác rưởi,
tới đây, mau cho ta quỳ xuống thi lễ một cái " Bùi Thiên ánh mắt mang theo ý
cười, híp mắt nhìn Bùi Trành, đạm mạc nói một câu.

" Phụ thân ta rác rưởi ? " Bùi Tranh trong mắt sát cơ ngập tràn, hắn đã có
gắng nhẫn nhịn, nhưng cái này.....!

Bùi Tranh đè xuống nội tâm phẫn nộ, đôi mắt tùy hứng quét ngang Bùi Thiên đám
người, đôi môi khẽ nhếch cười cười nói, " Phụ thân ta, không phải là rác rưởi
"

" Các ngươi một cái Bùi gia rác rưởi, cũng xứng cho ta quỳ xuống ? "


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #2