Bùi Tranh


Người đăng: MonsterALVH

Thiếu niên ngồi bên một căn nhà tranh nhỏ, vẻ mặt ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời
xanh thẳm, hắn thân thể từ nhỏ có chút gầy yếu, trên đầu còn cột một cái khăn
vãi trắng, đôi mắt bên trong đen kịt tràn đầy đại lượng tơ máu, gắt gao cầm
lấy một khối lệnh bài!.

Hắn từ lúc xuất sinh đi ra, được đoạt tới cái tên Bùi Tranh, họ Bùi ở trong
vài cái thôn xóm xung quanh xem như danh gia, tổ tiên xuất thân thợ mộc, nhất
là ở thị trấn, gia tộc họ bùi rất có danh tiếng, được tới mấy cửa hàng sản
phẩm lớn quan hệ mua bán gỗ.

Phụ thân Bùi Tranh là con thứ vợ lẻ bên trong gia tộc, không được phép tiếp
quản việc quan trọng của gia tộc, mà là ở sau khi thành hôn rời đi thị trấn,
định cư tại thôn trang này.

Bởi vì có một tay thợ mộc tinh sảo, gia cảnh Bùi tranh cũng coi như bậc trung,
ăn mặc không lo, cho dù là ở trong thôn, cũng được nhiều người tôn kính.

Bùi Tranh từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, yêu thích đọc sách, có rất nhiều ý
nghĩ, hầu như được trong toàn thôn công nhận là thần đồng, phụ thân mỗi lần
nghe được người ta khen ngợi, nếp nhăn trên mặt phụ than đều hiện ra, lộ ra nụ
cười thoải mái.

Mẫu thân càng hay quan tâm đối với hắn hắn, có thể nói từ nhỏ đến lớn, Bùi
Tranh đều là sinh hoạt trong sự yệu thương của cha mẹ, hắn biết cha mẹ đối hắn
kỳ vọng rất cao, đứa trẻ nhà khác ở hắn tuổi đều đã ra đồng làm nông kiếm sống
rồi, nhưng hắn lại ở nhà đọc sách.

Đọc sách nhiều, ý nghĩ tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến, đối với thế giới bên
ngoài sơn thôn, hắn tràn ngập hướng tới.

Giờ phút này, bỗng có một người lão già đi tới, một đầu đội tóc hoa dâm, ánh
mắt đục ngầu tang thương, trên tay hắn còn cầm một khối gỗ mục, nhẹ đi tới Bùi
Tranh trước mặt.

" Bùi Tranh, cha mẹ ngươi đã ra đi, không cần buồn khổ như vậy " Lão già đi
tới thở dài một tiếng, ánh mắt đồng cảm, ngồi xuống vỗ vỗ vai thiếu niên.

Bùi Tranh trên mặt tức khắc xuất hiện đại lượng nước mắt, cơ thể hắn càng là
cùng lúc vô cùng run rẩy, hắn ngẩng đầu ôm đồm lão già khóc lớn!.

" Tốt, cứ khóc đi, khóc cho hết nỗi đau trong lòng " Lão giả thở dài liên tục,
vỗ vỗ lưng thiếu niên, có chút lớn giọng nói.

Tại hai người ôm nhau như thế, những người đi qua đi lại trong thôn ánh mắt
cảm thương, lắc lắc đầu, không muốn chứng kiến tràng cảnh, trực tiếp rời đi,
thậm chí có không ít đứa bạn cùng tuổi, nhao nhao im lặng, cước bộ biến mất.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, bầu không gian bắt đầu trở nên yên tĩnh, không
phải hắn ngừng khóc, mà hắn đã khóc đến chết lặng, khóc không thành tiếng,
khóc... không ra nước mắt!!.

" Bá Bá, ta về sau đi rồi, người phải cẩn thận sống tốt a! " Bùi Tranh rốt cục
nữa ngày khóc lớn, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhẹ giọng thì thào.

Lão già ánh mắt đỏ bừng, ngắm nhìn thật sâu gương mặt Bùi Tranh, trên mặt nở
rộ nụ cười hiền lành ấm áp, hai tay hắn vuốt vuốt mái tóc đứa nhỏ, khàn khàn
nói!" Bùi nhi, đi rồi về sau nhớ hảo hảo sống tốt, không cần lo nghĩ cho ta "

" Vâng, Bùi nhi xin nghe lời Bá Bá nhắc nhở " Bùi Tranh lấy tay dùng sức lau
lau nước mắt, ánh mắt kiên định nói

Cùng lúc hắn nâng lên tay trái của mình, ở đó hắn cầm một khối lệnh bài màu
đen, giơ cao tới trước mặt của lão giả, trong mắt lóe lên nghi hoặc nói " Bá
Bá, đây là thứ gì, phụ thân tại sao lại trước khi mất giao cho ta "

" Đây là Trấn Linh Tông lệnh bài khảo hạch, chỉ cần có lệnh bài này, ngươi có
thể gia nhập tông môn tu tiên " Lão giả ánh mắt kích động, tràn đầy hy vọng
đối với Bùi Tranh nói lên.

" Bùi nhi, hãy hứa với ta, nhất định phải trở thành Trấn Linh Tông đệ tử " Lão
giả trong mắt có nồng đậm cổ vũ tản ra, không nhanh không chậm, trầm giọng
nói.

Bùi Tranh từ nhỏ học rộng tài cao, nghe nói bên trong tông môn có tiên nhân tu
luyện, tiên nhân đó là hô phong hoán vũ, bài sơn đảo hải, phi hành trên không,
trường sinh bất tử, thủ đoạn vô cùng thông thiên!.

Hắn giờ khắc này lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt đen kịt trở nên
sáng chói quang mang mãnh liệt, trên mặt tức khắc xuất hiện vô cùng kiên định,
trầm giọng nói " Bá Bá, ta nhất định sẽ trở thành tiên nhân "

" Tốt, khối lệnh bài này là dùng toàn bộ gia sản của cha mẹ ngươi mua tới,
tuyệt đối không thể làm mất nó, nhất định phải trở thành Trấn Linh Tông đệ tử
a " Lão giả sắc mặt tươi cười, trong mắt không thể giấu nổi cỗ vũ chi ý.

Tại sáng sơm này mai trước công đình thôn xóm, một thiêu niên mắc áo bào
trắng, áo trắng tuy nhìn rất cũ, nhưng trong đó được giặt rất sạch, hắn trên
tay khoác một cái tay nải, khuôn mặt hơi hơi thư sinh, ánh mắt kiên định nhìn
qua phía sau.

Mà phía sau hắn giờ phút này một mãnh ầm ĩ, tất cả hương thân phụ lão hôm nay
quyết định nghĩ làm việc, đi tới tiễn đưa Bùi Tranh lần cuối, bọn hắn mỗi
người trên mặt mang theo phức tạp, thở dài chúc phúc cho hắn.

Còn một bên mấy đứa thiếu niên cùng tuổi, bọn hắn nét mặt buồn bã, rất là
không nỡ rời xa Bùi Tranh, có người thì tiến tới vỗ vỗ bã vai hắn, gật gật đầu
mang theo ám hiếu mờ ám.

Bùi Tranh cười cười, nội tâm cực kỳ ấm áp, tại nỗi đau thương mất đi phụ thân,
phụ mẫu cũng tại một khắc này biến mất, hắn đảo ánh mắt qua tất cả mọi người,
nói " Các vị hương thân phụ lão, ta đi rồi không nên buồn bã, sẽ có một ngày
ta trở về đón các ngươi đi tu tiên "

Bùi Tranh ánh mắt kiên định ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt đặc biệt dừng trên
người lão giả bá bá!.

" Bùi Tranh, cố gắng a, đây chính là vận mệnh của ngươi, có thành công trở
thành tiên nhân hay không, tất cả đều nhìn thiên ý " Trong đám người, dẫn đầu
đi ra là một lão giả tóc hoa dâm, trên mặt hắn có một cái bớp màu tím, hắn
xuất hiện mang theo cổ vũ ánh mắt.

Bùi Tranh thần sắc trịnh trọng gật đầu, hướng về lão giả hoa dâm cho một cái
ánh mắt tự tin cùng cố gắng, trong lòng hắn nội tâm nao nao, sợ không nhịn
được cảm xúc, trực tiếp quay đầu, đi ra thôn nhỏ.

Thấy Bùi Tranh dứt khoát đi xa, mọi người trong thôn thở dài một cái, bầu
không khí như muốn tang thương vô cùng, có người không nhịn được khóc lớn
lên!.

" Mọi người thật tốt a, ta nhất định sẽ không phụ lòng hương thân phụ lão...
muốn trở thành tiên nhân " Bùi Tranh trong mặt đỏ lên, thậm chí bịt đi hai lỗ
tai, trong lòng thầm nhủ đạo tâm.

Thời gian cứ thế lại hơn một ngày đi qua, Bùi Tranh thần thái chật vật, khắp
cả khuôn mặt đều là mồ hôi hạt, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, hắn đang
cố sức leo lên một ngọn núi phía trước.

Hắn từ nhỏ đến lớn cần cù đèn sách, sống trong sự yêu thương của cha mẹ, ít
khi lao động nặng nhọc, giờ phút này cuối cùng đi tới đại sơn chi đỉnh, hắn há
to mồm, lộ ra hai hàm răng trắng, thở dốc nặng nề " Cuối cùng vượt qua "

" Ở kia là, Thanh Bình Trấn.... "

" Còn có hơn vạn bậc thang đá kia là, vạn bước nhập môn "

" Còn có tòa đại sơn khủng bố kia là.... Trấn Linh Tông "

Đứng tại trên đại sơn chi đỉnh ngắm nhìn giang sơn, Bùi Tranh trong mắt kiên
định nhìn chằm chằm vào Trấn Linh Tông phương hướng, gắt gao cầm trong tay
lệnh bài đen kịt.

Trấn Linh Tông nằm trên một ngọn núi to lớn, nó to lớn đến nỗi, tựa như nhìn
không thấy đỉnh, độ rộng càng là gấp trăm lần Thanh Bình Trấn, nó được giấu
trong những đám mây, lộ ra sinh động huyền bí.

Mà được kết nối dưới đại địa với đại sơn này là một vạn bậc thang đá, không
cần nói phàm nhân, cho dù là tu sĩ muốn không vận dụng lực lượng, đạp bước vạn
trượng bậc thang đá này, cũng đều muốn giết địch một nghìn, hao tổn tám
trăm!!.

Bùi Tranh ngồi thở dốc tại trên đỉnh núi, nữa ngày về sau, hắn mang theo quyết
tâm, nhất đỉnh phải trở thành tu tiên giả, ngước mắt nhìn tới vạn bậc thang
đá, chậm rãi đi tới.

Không lâu sau đó, hắn trên đường đi tới, cũng có không ít người cùng tuyến lộ
đường, già trẻ gái trai đều có, ánh mắt cùng nhau hướng về Thanh Binh Trấn!.

Thanh Bình Trấn tòa hạ dưới chân Trấn Linh Tông đại sơn, muốn gia nhập tông
môn, trước hết cần phải tiến nhập Thanh Bình Trấn, từ đó mới có thể đạp bước
vạn bậc thang đá.

Vì lý do đó, nơi đây là trung tâm thành thị địa phương này, ngày thường vô
cùng náo nhiệt, mỗi một giây, mỗi một khắc cổng thành đều có người ra vào, mấy
tên thị vệ thì làm việc vô cùng cật lực!.

Tại Bùi Tranh đi tới Thanh Bình Trấn lúc này, sắc trời đã hoàng hôn chập tối,
các luồng khí lạnh cũng theo đó giáng lâm, bên trong Thanh Bình Trấn giờ phút
này đen hoa sáng chói, mọi người tựa như giờ cao điểm, nghị luận ầm ĩ!.

" Ta cần phải qua đêm ở đây " Bùi Tranh nhìn thấy nguyệt dạ sắp lên cao, không
khí hạ thấp lạnh buốt, trong mắt suy diễn một phen, tìm tới một cái khách
điếm.

Tại gia nhập bên trong một cái khách điếm, trong bụng hắn cồn cào không ngừng,
hiển nhiên đến giờ ăn cơm, Bùi Tranh nhìn trong tay số tiền ít ỏi của mình,
trong mắt càng là kiên định.

" Nhất định phải trở thành tu tiên giả, nếu không ta liền không thể nào đối
mặt với Bá Bá " Bùi Trành trong mắt quyết tâm, hắn tình trạng bây giờ không có
bao nhiêu tiền, nếu khảo hạch rớt, hắn liền không còn nơi nào để đi.

Gia đình hắn cũng coi như khá giả, phụ thân phụ mẫu hắn dành dụm cũng tương
đối khá, nhưng tại trước khi chết, dốc hết sức mua tới một khối lệnh bài khảo
hạch tông môn, trong nhà còn thừa cũng không còn bao nhiêu tiền.

Bùi Tranh hắn cũng ý thức được điểm này, nhưng trong lòng hắn ngoại trừ quyết
tâm ra thì cũng không thể làm gì, hết thảy vẫn là chờ hắn tới tham gia khảo
hạch mới biết.

Mà cũng không cần phải nói khảo hạch, vạn bậc thang đá, hắn có thể vượt qua
hay không, đó vẫn là một ẩn số.


Phong Thần Diệt Đạo - Chương #1