Huyết Mạch Thần Bí


Người đăng: tieudieu1997

Trên đỉnh núi có một cung điện.Trong cung điện Tiêu Phàm ngồi trên ghế,sau
lưng có khắc hình một con sư tử hùng mảnh đang mở miệng gào thét.Trước mặt
Tiêu Phàm bây giờ là các Yêu Vương khi nhận được thông báo của Nhị đệ hắn thì
lặp tức tới đây để xác định sự việc.

-Kính Thưa Thú Hoàng vĩ đại.Việc mà Tiêu Nhị đại nhân vừa đi thông báo có thật không thưa Thú Hoàng?

Tiêu Phàm liếc nhìn vị Yêu Vương vừa lên tiếng.Đây là một vị Hổ Vương,vị Hổ
Vương này có khuông mặt dữ tởn,trên mặt có một vết sẹo dài do bị trong một
trận chiến với một vị Yêu Vương khác của tộc khác.Hắn đang muốn trả lời thì
lại một vị Yêu Tộc khác đứng ra nói:

-Thú Hoàng không thể?Chúng ta là Yêu Tộc không thể để một đứa bé Nhân Tộc sống chung được.Bề ngoài Yêu Tộc chúng ta và Nhân Tộc sống hòa thuận.Nhưng nếu có cơ hội thì Nhân Tộc ắc sẽ diệt đi Yêu Tộc.Vậy nên thần mong Thú Hoàng suy nghỉ lại việc nuôi một Nhân Tộc,dù sao nó cũng sẽ chết sm.

Lại một vị Thú Hoàng chuẩn bị đứng ra thì Tiêu Phàm đột nhiên đưa tay lên làm
cho vị thú hoàng đó dừng lại.Hắn nhìn các vị Yêu Vương cất tiếng:

-Ta biết tâm ý của các ngươi nhưng hắn hiện chỉ là một đứa bé không liên quan gì đến việc phân tranh của người lớn chúng ta.

-Đứa bé này hắn từ trên trời rớt xuống ngay chổ của ta.Các ngươi nghỉ nó là định mệnh,duyên phân,hay là một sự sắp đặt do trời cao tạo ra.Nếu trời cao đã muốn ta gặp đứa bé này cứu nó thì lấy cớ gì ta không cứu.

-Các ngươi cũng biết năm xưa trước khi phụ thân ta Tiêu Tôn trở thành một vị Thú Tôn lấy ngọn núi này làm lãnh địa là vì sao.Bởi vì phụ thân ta năm xưa đã được một vị Nhân Tộc sống trên ngọn núi này nuôi lớn lên.

-Hắn nói cho ta biết năm xưa hắn chỉ là một con thú nhỏ bị thương gần chết thì được Gia Gia ta cứu.Gia Gia đem hắn cứu chữa rồi nui hắn như con của mình.Lão nhân gia chỉ có một mình nên hắn và lão tình cảm rất sâu đậm.Cho đến khi lão nhân gia nhắm mắt xui tay mà hắn không thể đến đáp gì đó là một ân tình mà hắn không bao giờ trả được.

-Hôm nay ta lại cứu được một đứa trẻ có lẻ đó là nhân quả đi.Thế nên các ngươi không cần phải nói nữa.Ta sẽ cứu nó và nuôi nó.

Các Yêu Vương đưa mắt nhìn nhau.Trong thâm tâm bọn hắn biết đứa trẻ không có
tội nhưng chỉ vì nó là Nhân Tộc nên chỉ phản đối vậy thôi.Sau khi được Thú
Hoàng cảnh tỉnh bọn hắn đã không có ý kiến gì nhiều

-Hổ Vương đại biểu các Yêu Vương lãnh mệnh của THú Hoàng!!!

Dưới cung điện trong một căn phòng dưới lòng đất có hai người Tiêu Phàm và
Tiêu Nhị.Trước mặt hai người là đứa bé mà Tiêu Phàm đã cứu.Xung quanh đứa bé
được vẻ một hình trong bằng máu,có những kí tự lạ khác nhau.Tiêu Nhị sắc mặt
ngưng trọng nhìn Tiêu Phàm:

-Đại ca thật phải làm sao,có bao nhiêu phần trăm chắc chắn

Tiêu Phàm nhìn đứa bé lại nhìn Tiêu Nhị:

-Không nắm chắc.Ba Phần.Huyết mạch của đứa bé này ta đã xem qua.Huyết mạch của nó trước khi rút ra rất mạnh,mạnh đến nổi áp chế cả huyết mạch của ta.Mà đó là khí tức mà huyết mạch lưu lại,ta không biết nếu chính thức huyết mạch thì nó còn mạnh như thế nào

-Vậy làm sao cứu?Chúng ta không có Huyết mạch nào cả.Chưa kể là huyết mạch mà chúng ta không thể đưa vào cơ thể nó.

Tiêu Phàm trầm ngâm một hồi thì từ trong túi lấy ra một lọ nhỏ bằng sứ.Trong
bình chứa một giọt huyết.Giọt huyết này nhìn vào rất giống bao giọt huyết khác
nhưng nếu dùng tâm cảm ứng được sự lạnh lẽo,âm u,tà khí như từ Cửu U mang tới.

-Đây là…

-Giọt huyết này năm xưa là phụ thân đạt được trong tay của một vị Hoàng giả Nhân Tộc.Phụ thân không biết giọt huyết này là gì chỉ biết nó rất mạnh mẽ là giọt huyết mạch mạnh nhất mà phụ thân từng thấy.Nếu cả giọt huyết mạch này không thể áp chế được sức mạnh kia nhưng kéo dài mạng sống cho nó thêm 5 năm nữa cũng đã tốt lắm rồi.

Tiêu Phàm không biết răng khi hắn lấy lọ huyết mạch này ra thì sức mạnh huyết
mạch còn lại trong đứa bé run rẩy dữ dội.

Hắn cũng không biết răng cùng lúc hắn lấy ra giọt huyết ở một nơi rất xa rất
xa tựa như nơi đây đã không phải là Thiên Vũ Đại Lục.Ở sâu bên trong một ngọn
núi có một thứ gì đó run rẩy từ từ nứt ra…


Phong Ma Đế - Chương #2