Chương 82: Gian Tình Bại Lộ


Đường Nhu hừ nhẹ một tiếng, tú mục trợn trắng.

- Đừng mơ tưởng, giúp huynh giấu diếm, Nhu nhi quả thực đã có lỗi với Mị tỷ rồi, nói cho huynh biết, huynh lại tiếp tục đi thâu tình nữa...

Biểu cảm xấu hổ động lòng người của Nhu biểu muội càng khiến cho Đường Tiểu Đông rung động, nảy sinh tà niệm.

- Biểu ca, có nhiều hồng nhan như vậy, huynh... Huynh còn chưa thấy đủ sao?

Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng, bật thốt lên nói:

- Muội thì sao?

Lời ra khỏi miệng, trong lòng không khỏi hối hận, khuôn mặt nóng lên, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phát sinh tà niệm đối với biểu muội của mình như thế, tội lỗi quá tội lỗi quá, xem ra sau khi chết, phải nhập vào tầng thứ mười tám của địa ngục a tỳ rồi.

Đường Nhu nhìn hắn, cổ trắng rủ xuống, má ngọc trơn bóng đỏ rực như mặt trời, vô cùng kiều diễm động lòng người.

- Nhu biểu muội...

Vẻ thẹn thùng của Đường Nhu khiến cho đại não của Đường Tiểu Đông nhồi máu, kích động cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn mềm mại của nàng.

- Ân...

Đường Nhu cúi thấp đầu, ứng thanh một tiếng, bàn tay nhỏ bé run run, tùy ý để cho bàn tay to kia nắm chặt.

Tuy là dục huyết sôi sục nhưng lý trí vẫn còn, Đường Tiểu Đông thở hổn hển nói:

- Chúng ta là biểu huynh muội, vạn nhất… Người khác nói là loạn...

Chữ luân còn chưa có thốt ra, bàn tay nắm tay của Đường Nhu truyền đến sự đau nhức, hắn cả kinh nhảy dựng lên.

Biểu tình xấu hổ trên khuôn mặt của biểu muội làm cho Đường Tiểu Đông vừa kinh hỷ vừa khó hiểu.

Vui mừng là vì biểu muội đối với chuyện này không hề để ý, nhìn vẻ mặt của nàng, tựa hồ các trưởng bối cũng sẽ không để ý.

Khó hiểu chính là Kha Vân Tiên và La Mạn vào thời điểm cao trào sẽ cắn người, điều này cũng thì thôi, Lôi Mị thì cấu véo, Nhu biểu muội là cấp tuyệt đại thục nữ ôn nhu hiền thục như thế, vì sao cũng lại cấu véo chứ?

- Biết đau không?

Đường Nhu oán trách lườm hắn một cái.

- Nói dối liên thiên không đỏ mặt, lần tới huynh dám tiếp tục xằng bậy nữa, xem muội có nói cho Mị tỷ hay không.

Đường Tiểu Đông dục huyết sôi sục dầy mặt tiếp cận, duỗi tay muốn ôm vòng eo nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia nhưng lại ôm vào không khí.

Đường Nhu trốn đi rất xa, xấu hổ sẳng giộng nói:

- Toàn thân đầy mùi nữ nhân, còn không mau đi tắm.

Kháo, nguyên lai vấn đề lại ở chỗ này.

Đường Tiểu Đông dùng sức co rúm cái mũi, quả thật có mùi son phấn nhàn nhạt, nhất định là dính vào lúc cùng Vương Liên Hương chung chạ, mũi của nữ nhân thật thính, chỉ mong Mị nhi không có ngửi ra.

Thoải mái ngâm mình trong nước ấm, Đường Tiểu Đông đắc ý ngâm nga tiểu khúc.

Hôm nay thủ đoạn đạo thơ văn của cổ nhân quả thật lộ liễu, không những đả kích Vương Ngạo Phong, còn chiếm được cảm tình của mỹ nhân, ngay cả thần tình của Mị nhi cũng khác xa ngày trước, thật sự là quá sướng a.

Hiện tại hắn đã biết rõ, mỹ nữ thời Đại Đường không thích anh hùng chỉ yêu tài tử, xem ra muốn dụ dỗ mỹ nữ, hắn còn phải đạo nhiều nhiều thi từ cổ văn của các đại tài tử cổ nhân mới được, hắc hắc.

Đột nhiên nghĩ đến Lý Bạch được người thời Đường tôn làm thi tiên, loại đại thi nhân cấp thần tiên này, chẳng phải là tình nhân nhiều thơ văn cũng nhiều sao?

Rửa đi tội chứng trên người, mặc vào quần áo mới của Đường lục thúc, mặc dù hơi ngắn, bất quá cũng không có trở ngại gì.

Trên bàn cơm có vài món ăn thường ngày, chẳng qua đều có ớt, chính là gia vị hắn thích nhất, còn cò một bầu rượu nhỏ, Nhu biểu muội quả thật rất khéo hiểu lòng người.

Nhìn thấy biểu ca ăn như hổ đói vét sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, Đường Nhu ngồi ở một bên lộ ra nụ cười vui vẻ.

Hai người trở lại hoa viên, Đường Điềm đợi đến mất bình tĩnh phát ra thanh âm bất mãn.

- Tại sao lại lâu như thế?

Đường Tiểu Đông ợ một cái.

- Không phải mới một lúc thôi sao...

Cảm giác được vẻ mặt Lôi Mị có chút quái dị, ánh mắt đảo quanh trên người, rồi rơi vào trên người Đường Nhu, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Sẽ không nhạy cảm đến vậy chứ?

Đường Nhu nhìn hắn một cái, cổ trắng cúi xuống, má ngọc đỏ ửng, bộ dáng thẹn thùng giấu đầu lòi đuôi.

Đường Tiểu Đông xoa hai gò má, xem ra Mị nhi có chút ghen tuông, hắn cười gượng vài tiếng.

- Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải trở về.

Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi Đường Nhu lôi kéo phu quân đi, trong nội tâm nàng đã có cảm giác không ổn, không nghĩ tới quan hệ của hai người phát triển nhanh như vậy, oan gia này vốn là một kẻ hoa tâm, lấy tài trí thông mình của Đường Nhu, chỉ cần hơi hơi ám chỉ một chút, tình chàng ý thiếp tự nhiên là ăn nhịp với nhau nước chảy thành sông.

Lúc đưa tiễn ra cửa, Đường Tiểu Đông một tay cầm đèn ***g, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lôi Mị, hai gò má nàng đỏ bừng, thẹn thùng động lòng người.

Đường Nhu nhìn ở trong mắt, chỉ là che miệng cười nhẹ.

Không cảm giác thấy bất kỳ lòng ghen tị nào của đối phương, Lôi Mị thầm kêu hổ thẹn "Nhu muội so với ta rộng lượng hơn..."

Hai người tay trong tay đi trên đường cái yên tĩnh không một bóng người, từ cánh tay đột nhiên truyền đến đau đớn khiến cho Đường Tiểu Đông cả kinh nhảy dựng lên.

- Nói, sau buổi tụ họp đã chạy đi đâu?

Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt khó chịu thẩm vấn gian tình.

- Lão Địch kéo ta đi dạo khắp nơi, ta cũng ngại từ chối.

Lại một lần nữa lặp lại lời nói dối, Đường Tiểu Đông vẫn là mặt không đỏ tim không nhảy.

Vào thời điểm nữ nhân ghen tuông nồng nặc nhất thừa nhận gian tình, đó là tội nặng nhất, chết còn chưa hết tội, không có chứng cớ, đánh chết cũng không nhận mới là vương đạo.

Nếu như Nhu biểu muội chịu giúp hắn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, không có nói cho Lôi Mị, do đó hắn tuyệt không lo lắng.

- Ta là bởi vì nhìn thấy nàng với Vương Ngạo Phong cho nên trong lòng tức giận, mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương...

Lời này trái lại tương đối thành khẩn, chính vì hắn tức giận đến nổi cơn tam bành mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương, lúc ấy mặc dù là nhằm vào Vương Ngạo Phong, nhưng ít nhiều cũng có chút tâm lý trả thù Lôi Mị.

- Coi như chuyện này bỏ qua.

Lôi Mị bán tín bán nghi, đột nhiên lại đổi giọng điệu chua lè hỏi:

- Huynh và Nhu muội quan hệ tốt nhỉ?

- Cũng là... Vừa rồi...

Đường Tiểu Đông thẳng thắn thừa nhận, biểu tình lúc đó của Nhu biểu muội đã muốn nói cho Lôi Mị biết, tiếp tục phủ nhận thì rất dở.

Lôi Mị hừ một tiếng.

- Huynh thật là một tên hoa tâm.

Đường Tiểu Đông dày mặt dụ dỗ nói:

- Mị nhi mới là bảo bối ta yêu thương nhất.

Lôi Mị đỏ mặt lườm hắn, sẳng giọng:

- Buồn nôn quá!

Phong Lưu - Chương #82