Chương 437: Lại Chiến Tranh


Đường lui của Uy khấu bị hạm đội Uy Hải chặt đứt, nhân tâm hoảng sợ, cuối cùng bị quân Đường dùng hỏa tiễn oanh kích, đồng thời lấy năm nghìn kỵ binh xuyên thủng trận hình.

Trung quân Uy khấu đại loạn, Tô Định Viễn chỉ huy quân đánh lén toàn thắng, giết địch gần mười vạn, bắt sống vô số. Đến khi xử trí tù binh lại khiến hắn đau đầu.

Liên quân Tô Định Viễn khí thế đại tăng, gió cuốn mây tan dẹp yên phía bắc Cao Lệ.

Sau khi nghỉ ngơi lấy sức lại tiếp tục tiến quân Tây Nam, dẹp loạn các thành trì nơi đó.

Lúc này toàn bộ Cao Lệ đã nằm trong tay quân Đường.

Sau đó, Đường Huyền Tông liên tiếp hạ thánh chỉ, phong thưởng cho tướng sĩ có công, quốc thổ Cao Lệ bị chia thành hai, tạm thời do Tô Định Viễn chưởng quản Cao Lệ châu.

Đường Tiểu Đông đang hưởng thụ cuộc sống trong hoàng cung thì nhận được thánh chỉ và thư cầu cứu của Lạc Hà đảo, hắn liền suất lãnh hạm đội giương buồm trở về Hán Giang.

Hải chiến ở cửa biển Bạch Mã khiến Uy quốc tổn thất thảm trọng, hoàng đế bệnh nặng qua đời, do thái tử chấp chưởng hoàng quyền.

Kẻ này cũng có chút thủ đoạn, sau khi tiếp nhận hoàng quyền liền dùng tư thế sấm sét tàn sát quốc nội, nắm vững ngai vị.

Nhận được chiến thư của hoàng đế Đại Đường, thiên hoàng hiện tại tức giận tận trời.

Hoàng thái tử nhận hết lăng nhục của Điền Mãnh trở về, khóc sướt mướt giống như nữ nhân, không hề có nửa điểm bộ dáng nam nhân, chuyển biến thành tiểu nữ tử, càng khiến thiên hoàng tức giận tới phun máu.

Uy quốc một đường Bắc tiến, trưng binh thừa dịp quốc thổ loạn tập kích Cao Lệ, sau đó Nam hạ vây công Lạc Hà Đảo.

Tô Văn tọa trấn Lạc Hà Đảo suất quân đánh lui hạm đội Uy khấu, đồng thời phái người cầu cứu.

Trên đảo cũng tích lũy rất nhiều vũ khí, lương thực vật tư và mấy vạn bộ binh, không có nửa điểm sơ sót.

Cũng may trước kia xây dựng rất nhiều công sự phòng ngự và máy bắn đá. Tuy Uy khấu cường công mấy lần nhưng đều không thể đặt chân lên đất liền. Chỉ là Hán

Giang, hạm đội Uy Hải đều đang ở Cao Lệ, cho nên Tô Văn chỉ có thể trừng mắt nhìn hạm đội Uy khấu hoành hành ngoài biển khơi, không biết làm gì hơn.

Đường Tiểu Đông suất lĩnh Hạm đội Uy Hải trở về địa điểm xuất phát, Hạm đội Hán Giang tiên phong tới Lạc Hà Đảo tiếp viện.

Có Lý Hưng suất lĩnh Hạm đội Hán Giang tiếp viện, dù không thắng thì cũng có thể chống đỡ một thời gian. Sở dĩ Hạm đội Uy Hải không đẩy nhanh tốc độ vì lộ trình thuận gió xuôi dòng, tốc độ cũng rất nhanh rồi.

Một ngày kia, hạm đội còn đang trên đường, Đường Tiểu Đông và Lan Đình đứng trên boong tàu ngắm biển. Ngũ Thiên Chiếu cười hớn hở ôm bờ vai của hắn, con ngươi đảo như rang lạc nói:

- Huynh đệ, đến đây uống vài chén với ca ca. Miệng nhạt quá rồi.

Đường Tiểu Đông giật mình, trong lòng chợt nhớ tới ba mỹ nữ Cao Lệ không khỏi rục rịch.

Lão sắc quỷ Ngũ Thiên Chiếu này cả ngày trốn mình trong phòng phong lưu khoái lạc, ngay cả Thiết Y, Tống Kim cũng không tìm thấy hắn để bàn bạc.

Đường Sương làm sao biết chuyện xấu xa của Ngũ Thiên Chiếu, chỉ căn dặn tướng công đừng quá chén.

Vài ngày trước liên tiếp đánh giặc, thần kinh mọi người căng thẳng, xác thực nên giải tỏa một chút. Các nàng cũng không phản đối tướng công mình đi uống rượu.

Đi tới mép thuyền, bước lên thuyền chỉ huy của Ngũ Thiên Chiếu, thấy thuyền của hắn chìm sâu hơn những thuyền khác, liền giật mình hỏi:

- Sao thuyền của ngươi nặng như vậy, không phải bị vào nước chứ?

Ngũ Thiên Chiếu ha ha:

- Trừ thân binh ra, trên thuyền toàn là châu báu, sao không nặng cho được?

Kháo. Một chiến thuyền Ngũ Nha dùng để chứa châu báu có ý nghĩa gì chứ?

Hai người hiểu ý nhau mỉm cười.

Sau khi đi vào khoang chỉ huy của Ngũ Thiên Chiếu, Tống Kim cười tủm tỉm ôm một phi tử Cao Lệ mỹ miều đi ra, thấy Đường Tiểu Đông, khuôn mặt đỏ lên, cười hắc hắc vài tiếng.

Ngón cái Ngũ Thiên Chiếu giơ lên, nở nụ cười quỷ dị.

Vào một gian khác, Ngũ Thiên Chiếu dời bức tranh trên tường ra, để lộ một chỗ bí mật.

Vừa ghé sát vào xem, thì thấy Lý Thiết Y đang ôm ghì lấy một mỹ phi Cao Lệ trên giường, dùng chiêu “lão hán đẩy xe”, hăng say làm việc.

Vị mỹ phi Cao Lệ ngửa đầu, hết sức lấy lòng giãy giụa nhè nhẹ. Đôi môi đỏ mọng của nàng phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn, vẻ mặt hưởng thụ sung sướng.

Cũng khó trách… Lão đại vương Cao Lệ kia hai chân sắp bước vào quan tài rồi, ngay cả việc “đứng lên” không biết có làm được không? Chứ đừng nói tới chuyện làm thỏa mãn các nàng?

Ngũ Thiên Chiếu gãi đầu cười xấu hổ:

- Con bà nó là con gấu, cũng một canh giờ rồi, lão Lý thực con mẹ nó mạnh mẽ…

Đường Tiểu Đông và Tống Kim cảm thấy buồn cười, xem ra lão sắc lang này tuy già nhưng sức chiến đấu cũng không kém nha.

Ngũ Thiên Chiếu đẩy cửa khoang thuyền, sau đó quay đầu nháy mắt, vẻ mặt mờ ám.

Kháo. Mấy tên khốn các ngươi chơi cho tàn hoa bại liễu rồi mới tới phiên lão tử?

Đường Tiểu Đông xoay người muốn đi thì Ngũ Thiên Chiếu vội nói:

- Huynh đệ à! Nữ nhân này rất đẹp, chúng ta chưa từng chạm vào, đặc biệt để lại cho ngươi đó.

Vậy còn được…

Ngũ Thiên Chiếu cười ha hả đẩy mạnh hắn vào khoang thuyền.

Trong khoang thuyền chỉ có một nữ nhân mặc áo sa mỏng, nàng chính là mỹ phi Cao Lệ.

Dáng vẻ run rẩy như chú cừu con bị nguy hiểm, đang trốn mình vào góc, thế nhưng điều này vẫn không thể che nổi những đường cong tuyệt mỹ của nàng. Đôi mắt mỹ lệ đang nhìn Đường Tiểu Đông với vẻ bất an.

Oa! Đúng là sắc nước hương trời.

Đường Tiểu Đông không khỏi nuốt ngụm nước miếng, toàn thân nóng ran.

Đường Tiểu Đông đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay người lại uy hiếp Ngũ Thiên Chiếu:

- Không được nhìn lén!

Mặt mo của Ngũ Thiên Chiếu đỏ lên, lão cười hắc hắc:

- Không dám, không dám!

Đúng là hắn và Tống Kim đang muốn nhìn lén một chút.

Sau khi hù dọa hai người, Đường Tiểu Đông mới đóng cửa phòng, xoay người lại nhìn Mỹ phi Cao Lệ.

Ngũ Thiên Chiếu nói không sai, nữ nhân này đẹp hơn hai người kia nhiều, hơn nữa tuổi chỉ mới mười sáu, mười bảy.

Lão Cao Lệ vương thật đáng chết, sắp xuống lỗ rồi mà còn muốn làm hại những nữ tử thế này. Thật đáng ghê tởm.

Nếu như Cao Lệ vương mà chết thì các nàng đều bị chôn cùng.

Một nữ nhân tuyệt vời như vậy mà chết thì quá đáng tiếc.

Thấy Đường Tiểu Đông tiến tới, đôi mắt hổ lóe lên những tia sáng dâm dục. Tiểu mỹ nhân càng thấp thỏm lo âu, đôi mi thanh tú đẫm lệ khiến nàng càng thêm đáng thương.

Ai! Chim sợ cành cong, chơi thật không có ý nghĩa.

Dục niệm trên mặt Đường Tiểu Đông biến mất, hắn đi tới cạnh bàn thưởng thức một số vật phẩm trang sức trên đó.

Ngoài ra trong gian phòng còn có mấy chiếc rương lớn, bên trong chứa đầy những vật phẩm xa xỉ được lấy từ hoàng cung Cao Lệ.

Phong Lưu - Chương #437