Chương 420: Hỏa Công!


Đường Tiểu Đông nắm đại thủ của Lý Thiết Y, trầm giọng nói:

- Lý huynh, mạng của ta cùng mười lăm vạn tướng sĩ, toàn bộ nằm ở trong tay ngươi.

Quân Cao Lệ phản ứng chậm chạp, cũng không có nghĩa là bọn hắn không muốn đoạt lại, chỉ có thể nói tướng lãnh bọn hắn vô năng mà thôi.

Cứ điểm Thiên Diệp, là trạm trung chuyển cho Đường quân vận chuyển binh lính, vũ khí lương thảo, không quản tốn bao nhiêu giá phải trả, đều phải tử thủ.

Lý Thiết Y đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của cứ điểm Thiên Diệp, ôm Đường Tiểu Đông một cái nói:

- Nhị ca yên tâm, người còn cứ điểm còn.

Cứ điểm Thiên Diệp do Lý Thiết Y phụ trách phòng thủ, Đường Tiểu Đông rất yên tâm.

Có thể thống soái hai mươi vạn quân, bất kể thế nào cũng có chút bổn sự, từ một vài biện pháp gia cố cùng đủ loại bố phòng sau khi hắn tiếp nhận cứ điểm mà nhìn ra được hắn là một tướng tài trải qua bách chiến, có thể một mình đảm đương.

Phía sau có hạm đội khổng lồ Hán Giang bảo hộ, trước có một vạn ba nghìn nhân mã của Trần Huyền Lễ du kích phối hợp tác chiến, Đường Tiểu Đông có thể yên tâm suất lĩnh đại quân xâm nhập sâu vào Cao Lệ quốc.

Đại quân Đại Đường, đại bộ phận vẫn ở trong Hải Thành, đợi chiến hạm vận chuyển.

Lưu cho Lý Thiết Y năm vạn tinh binh phòng thủ cứ điểm, kỳ thật hiện tại chỉ có một vạn năm ngàn người, thiếu hụt binh lính, chỉ có thể đợi nhóm chiến hạm tiếp theo vận chuyển lính đến bổ sung.

Trần Huyền Lễ phụ trách du kích, quấy rối đội hình của quân Cao Lệ, giảm bớt áp lực lên cứ điểm Thiên Diệp, một vạn bộ quân và ba ngàn kỵ binh của hắn tính ra là dư dật, dù sao nhiệm vụ của hắn cũng không nhẹ, làm không tốt còn có thể thân hãm tuyệt cảnh, việc này chỉ có thể nhìn vào tài chỉ huy và vận khí của hắn mà thôi.

Đại quân mà bản thân Đường Tiểu Đông hiện tại thống soái, kỳ thật cũng chỉ là một vạn bộ quân, một vạn bảy ngàn kỵ binh mà thôi, các loại dụng cụ công thành hạng nặng chưa vận chuyển lên, muốn tấn công thành trì kiên cố, nhất thời không có khả năng.

Tận khả năng tiêu diệt quân Cao Lệ ở trọng trấn Thiên Diệp, giảm bớt áp lực ngày sau cho Lý Thiết Y, sau khi tập kích chiếm lĩnh một vài thị trấn, hắn lưu lại hai vạn người trấn thủ, chỉ dẫn bảy ngàn thiết kỵ gọn nhẹ tiến bước, tập kích bất ngờ thành Thạch Cổ mặt phải trọng trấn Thiên Diệp.

Thành Thạch Cổ, ở Cao Lệ được gọi là lương thành, là cơ địa cung cấp lương thực cho trọng trấn Thiên Diệp, hơn phân nửa lương thảo cung ứng cho hoàng đô Thủ Nhĩ của Cao Lệ, cũng là do thành Thạch Cổ cung cấp, mới có thể thỏa mãn dân cư đông đảo ở hoàng đô.

Công phá thành, người Cao Lệ ở Thủ Nhĩ và Thiên Diệp sẽ gặp phải khủng hoảng lương thực.

Hạm đội Hạ Tu toàn quân bị diệt, cứ điểm bị Đường quân tập kích chiếm lĩnh, đã làm quân dân Cao Lệ khiếp sợ.

Cả nước Cao Lệ đã triển khai tổng động viên khẩn cấp, trưng binh đại quy mô, các lộ binh mã đang tiến về phía hoàng đô Thủ Nhĩ.

Từ cứ điểm Thiên Diệp tới thành Thạch Cổ, ít nhất phải đi ba ngày đường, hơn nữa phải đi qua Kê Minh quan và Quỷ Trại quân, bởi vậy, binh lính Cao Lệ trấn thủ thành Thạch Cổ cũng không hề có chút khủng hoảng, giống như thường ngày, nên làm gì thì làm nấy.

Khi mắt trời bắt đầu lặn ở hướng tây, mọi người vất vả cả ngày đang thu thập công cụ trở về thành, mà mọi người họp chợ trong thanh cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra khỏi thành, về nhà nghỉ ngơi ăn uống.

Đường lớn xa xa, khói bụi nổi lên cuồn cuộn, cơ hồ che khuất cả không trung, tiếng gót nện ầm ầm như tiếng sấm làm mặt đất chấn động.

Địch tập kích?

Tân binh trên đầu thành khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch.

Một lão binh tự cho là đúng cười nhạo nói:

- Chàng trai, khẩn trương như vậy, là mới nhập ngũ sao?

Hắn nhìn kỵ đội phía xa, chiến kỳ đón gió phấp phới chính là cờ bát quái của nước nhà, địch tập kích con khỉ.

Nếu quả thật có Đường quân công kích, Kê Minh quan, Quỷ Trại quan bên kia sớm đã có chiến sự truyền đến, đa nghi rồi, làm hại nhiều người khẩn trương theo.

Có lẽ lại là đến giục lương a?

Binh lính canh cửa sửa sang lại giáp trụ trên người, ưỡn cao đồi ngực, chuẩn bị nghênh đón các đại nhân làm người ta đau đầu này.

Ánh mắt của hắn rơi xuống kỵ đội đã vội vã đến, chiến kỳ là chiến kỳ của nước nhà, bất quá chiến giáp của những kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, tựa hồ không phải trang phục của nước nhà, hơn nữa, nhưng kỵ sĩ này nắm đại đao rất dài trên tay, hoàn toàn là đội hình chiến đấu đánh vào.

Binh lính canh cửa ngẩn ngơ, lập tức sắc mặt đại biến, hoảng sợ hét ầm lên:

- Địch tập kích! Địch tập kích! Mau đóng cửa thành! Đóng cửa thành!

Tiếng hô của hắn bị tiếng nện đất ầm ầm của gót sắt át đi, binh lính trên đầu thành uể oải vươn vai, nhìn ra bên ngoài.

Mấy người lính ở cửa thành hoảng sợ muôn trùng chạy vào trong, muốn đóng cửa thành thì mấy mũi giáo nhưng tên xuyên vào thân thể của bọn hắn, huyết hoa bắn ra.

- Là địch tập kích!

Trên đầu thành có người phát giác tình huống không đúng, phát ra tiếng kinh hô vô cùng hoảng sợ.

Đã quá muộn rồi, thiết kỵ dưới sự chỉ huy của Đường Tiểu Đông đã như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuồn xông vào trong thành.

Trong thành vừa mới tan chợ, mọi người đang thu dọn đồ đặc chuẩn bị trở về nhà, thiết kỵ cuồn cuộn như nước lũ cuốn qua, lập tức tay chân đứt cụt, huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Chiến tranh nha, vốn là phải chết người.

Đường Tiểu Đông không quan tâm được nhiều như vậy, tự mình dẫn thiết kỵ trùng sát chung quanh, phàm hết thảy sinh vật ngăn cản thiết kỵ tiến lên đều bị dòng nước lũ nghiền nát.

Bó đuốc trong tay các kỵ sĩ vứt loạn vào kho thóc và kiến trúc xung quanh, lúa thóc chất đống phơi trên đất trống trong thành vừa gặp phải lửa, liền dấy lên đại hỏa tận trời, hừng hực bốc cháy rồi mượn dùng sức gió, lan ra dẫn đốt các thứ xung quanh.

Đường Tiểu Đông chẳng muốn chiếm lĩnh thành Thạch Cổ, mục đích chính là thiêu hủy toàn bộ lương thảo ở trong thành của người Cao Lệ mà thôi.

Toàn thành đã bị đại hỏa tận trời bao phủ, người nào muốn xách nước đến dập lửa đều bị thiết kỵ đập vào huyết nhục bay tứ tung, vô cùng thê thảm.

Cư dân trong thành đã cảm thấy không ổn, liều mạng chạy ra khỏi thành, ngay cả binh lính thủ thành cũng chạy trốn, Đường Tiểu Đông cũng không đuổi giết, mục đích thiêu hủy quân lương của địch quân đã đạt được, lập tức dẫn kỵ binh rút lui.

Thành Thạch Cổ ở Cao Lệ được gọi là lương thành đã hoàn toàn bị đại hỏa tận trời bao phủ, khói đặc cuồn cuộn, che khuất bầu trời.

Trận đại hỏa này ước chừng bốc cháy trong ba ngày, đợi cho đại hỏa tự tắt, cả thành Thạch Cổ đã hóa thành tro tàn.

Phong Lưu - Chương #420