Chương 397: Phi Thường Khó Chịu


Sau đó Tống Kim phái người tới đưa tin, nội dung trong thư so với tình huống thám tử thăm dò được hoàn toàn giống nhau.

Ở trong thơ Tống Kim còn nhắc nhở hắn cẩn thận phòng bị đội chiến thuyền của sứ đoàn Uy Quốc, đề nghị thủy sư rút khỏi cảng tạm lánh.

Phân tích của Tống Kim không phải không có lý, Dương Thành Hải ở Hán Châu nhiều năm, không ai biết thân phận chân thật của hắn là Uy khấu.

Dương Thành Hải tiềm phục tại trong thành Hán Châu khổ tâm tổ chức nhiều năm, một khi xuất động, quả quyết sẽ không phải liều lĩnh đột nhiên khởi binh làm loạn, ngoài thành khẳng định có rất nhiều Uy khấu mai phục, ý đồ nội ứng ngoại hợp cướp lấy thành Hán Châu, chỉ bất quá hành động bí mật bị Tần Thiên Bảo bắt bài trước mà thôi.

Dương Thành Hải cùng Uy khấu liên quan đã đền tội, Uy khấu ngoài thành cũng cực khả năng đã ở trên nửa đường, thủy sư rút lui trước, quả thật là thượng sách.

Tô Văn nghe được vừa sợ vừa giận, ra lệnh binh lính thủy sư mang đi toàn bộ quân dụng vật tư của cảng, đặt biệt là hỏa khí được Đường Tiểu Đông gửi trong quân doanh thủy sư, toàn bộ lương thảo khuân vác lên thuyền, thông tri cư dân phụ cận mau chóng trốn lên núi và một vài địa phương an toàn.

Khi trời sắp sáng, rất nhiều thiết kỵ thiết kỵ ùn ùn kéo đến, bất quá lưu cho bọn hắn chỉ có một quân doanh trống rỗng, ngay cả cư dân phụ cận cũng đã chạy sạch, một chút lương thực cũng không lưu lại cho Uy khấu.

Uy khấu thế lớn, thủy sư không thể không đi trước lui về phía biển, thành Hán Châu đã bị Uy khấu công kích, việc này hoàn toàn có thể khẳng định, mục đích cuối cùng của Uy khấu, vốn là cả Hán Giang.

Tô Văn đang nhìn bản đồ trầm tư.

Trên tay hắn hiện có hai mươi chiếc ngũ nha, bốn mươi chiếc hải cốt loại trung loại nhỏ và không ít mông trùng khoái đĩnh, hai vạn thủy quân.

Chiến hạm của Uy nhân đông nghìn nghịt, ít nhất là gấp hai ba lần lực lượng hắn hiện có, nhưng chuyện này không đáng sợ, có hỏa khí bí mật của Đường Tiểu Đông, hắn có lòng tin tuyệt đối đả bại hạm đội khổng lồ của Uy nhân.

Hiện tại chết người cái là đánh không được động không được, phi thường khó chịu. Dù sao Uy nhân cùng Uy khấu bất đồng, Uy khấu chỉ là một đám hải tặc cướp bóc giết người khắp nơi, Uy nhân lại là một quốc gia hoàn chỉnh, Thiên Hoàng của bọn hắn cắt cử sứ đoàn đến thần châu triều bái thiên tử Đại Đường ta, chung quy không thể viện cớ đánh hạm đội hộ tống của bọn hắn a?

Biết rõ những Uy nhân chết tiệt này khẳng định tham dự vào đại âm mưu kinh thiên này, lại không tìm được cớ khai chiến, vạn nhất đánh nhau thật, hoàng thượng trách móc, hắn cũng đảm đương không nổi.

Đánh không được, lui cũng không xong, trơ mắt nhìn thành Hán Châu bị Uy khấu công kích, sao không khiến Tô Văn khó chịu muốn hộc máu chứ?

Một đám quân quan thủy sư đứng trong buồng chỉ huy, lẳng lặng đứng nhìn lãnh huyết nho tướng của bọn họ.

Thành Hán Châu nguy cấp, không thể chờ đợi như vậy.

Tô Văn đánh một quyền lên trên bàn, quát:

- Hạm đội giương buồm xuất phát, lui tới cửa sông Bạch Mã.

Ý đồ của hắn rất đơn giản, nhường ra cảng khẩu phía bắc, lui tới cửa sông Bạch Mã, lấy ngũ nha dàn trận phong tỏa vùng sông Bạch Mã, hải cốt cỡ trung cỡ nhỏ vận chuyển một vạn thủy quân lên bờ, từ phía sau công kích Uy khấu, để hóa giải áp lực cho thành Hán Châu.

Hạm đội của hắn mới vừa động, hạm đội khổng lồ của Uy nhân di chuyển theo, ngươi lui một hải lý, ta đuổi một hải lý, hạm đội song phương thủy chung giữ một khoáng cách nằm ngoài phạm vi công kích của máy ném đá.

Đứng ở trên lâu thuyền, Tô Văn giơ thiên lý nhãn quan sát hạm đội của Uy nhân chậm rãi ép tới, hai mắt thoáng hiện hàn mang khiếp người.

Hạm đội bỏ neo ở cửa sông Bạch Mã. Hai mươi chiếc ngũ nha sắp trận sẵn sàng đón địch.

Hải cốt loại trung loại nhỏ qua lại như thoi đưa, vận chuyển một vạn thủy quân lên bờ.

Một vạn thuỷ quân, trang bị có tốt, huấn luyện có nghiêm, nhưng không có kỵ quân, trong thời gian ngắn tự nhiên không thể tạo thành đả kích trí mệnh đối với Uy khấu khổng lồ.

Tô Văn cũng không trông cậy vào một vạn thuỷ quân này có thể phá địch chiến thắng, chỉ cần cầu hai quân quan phụ trách dẫn đội, tận khả năng tập kích quấy rối phía sau Uy khấu, cắt đứt lương thảo cung ứng cho bọn hắn, làm Uy khấu không thể toàn lực tấn công thành Hán Châu.

Thủy quân muốn thực hiện đánh du kích linh hoạt cơ động quả thật khó khăn vô cùng, Tô Văn cũng hiểu được đạo lý trong đó, cho nên cũng không ra lệnh cho bộ hạ nhất định phải giành chiến thắng.

Sau khi một vạn thủy quân đổ bộ, một phân thành hai, biến mất trong núi rừng mờ mịt.

Lửa do Trương Cường đốt, không những biến cả ngọn núi thành tro tàn, đại hỏa còn lan tràn đến vài ngọn núi và thôn trang phụ cận, may mắn Trương Lão Thực đã mật báo, nói có rất nhiều Uy khấu đánh tới, các thôn dân sớm đã di chuyển đến nơi an toàn, không tạo thành thương vong gì về người.

Đường Tiểu Đông ở trên biển xa càng ngày càng cảm thấy bất an mãnh liệt trong lòng, muốn nhanh chóng chạy về Hán Châu, tuy nhiên ông trời trêu ngươi, nổi lên mưa to như trút nước, hạm đội không thể xuất phát.

Mưa to như trút nước cũng dập tắt lửa cháy hừng hực trên núi, tránh cho lửa lan ra khắp nơi.

Đồng dạng, mưa to như trút nước cũng ngăn trở Uy khấu khởi xướng tấn công thành Hán Châu, giúp cho quân dân thủ thành tạm thời giảm bớt áp lực cực lớn.

Mưa to vừa ngừng, tiếng trống trận kinh thiên động địa ngoài thành liền đánh vang ầm ầm, cơ hồ muốn chấn vỡ trái tim của mọi người.

Uy khấu đông chi chít múa may đao kiếm, hò hét phát động tấn công.

Mặt đất lầy lội đối với tấn công có nhiều bất tiện, phía chủ thành chiếm tiện nghi, bất quá lúc này phát động tấn công chính là quân chính quy của Uy khấu, binh lính được trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, sức chiến đấu rất mạnh, đồng dạng cấp cho quân thủ thành áp lực cực lớn.

Binh lính song phương liều chết chém giết trên đầu thành, chết trận ngã xuống, phía sau nhào lên thay thế, dưới thành và trên thành thi thể chất đầy, trên mặt đất gồ ghề tất cả đều là máu loãng, dọc theo bậc thang chảy xuống.

Thành Hán Châu, chính là một chiếc máy xay thịt cực đại, không ngùng cắn nuốt sinh mệnh binh lính song phương.

Uy khấu như cũ chủ công cửa đông, binh lực đầu nhập cửa đông nhiều gấp mấy lần ba cửa khác, Uy khấu điên cuồng liều mạng từ trên xe lầu nhảy lên thành, từ trên thang bám víu bò lên, cùng quân thủ thành hỗn chiến, tình thế cực kỳ ác liệt.

Tống Kim khoanh tay đứng ở trên cửa thành phía Tây, mặt không chút thay đổi nhìn một ngàn tinh kỵ trên đường lớn.

Phong Lưu - Chương #397