Chương 353: Bình Uy Đại Tướng Quân


Chỉ bất quá trận đại hỏa này, khiến hắn không thể xác nhận có bao nhiêu Uy nhân bị giết chết, có bao nhiêu Uy nhân chạy trốn, huynh đệ thủ ở bên ngoài không phát hiện có người chạy ra, phỏng chừng địa đạo chạy trốn kia rất dài, mở tại một địa phương phi thường bí mật.

Lý Đằng Giao, Đường Điềm được cứu ra an toàn, cuối cùng làm người ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lý Lâm Phủ biết được bảo bối nữ nhi bị Uy khấu bắt cóc, lại nổi trận lôi đình, quát tháo ra lệnh toàn bộ thám tử xuất động, lùng bắt Uy khấu, gặp một người giết một người, khiến những Uy khấu còn lại sợ tới mức trốn ra xa bên ngoài.

Căn cứ tình báo Lan Đình cung cấp, lão bản cùng những người làm của tiệm vải kia đều bị quan quân bắt vào đại lao, Dương Quốc Trung thì cực kỳ kích động dẫn theo đại đội

nhân mã lao thẳng tới Xuân Phong Như Ý lâu.

Khi binh lính phá cửa vào, Duẫn nhi cùng thị nữ thiếp thân của nàng đã tự sát.

Lão bản sau màn của Xuân Phong Như Ý lâu là một vị đại quan trong triều, bị một tờ tấu chương của Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung đổi trắng thay đen, khiến cả nhà bị tịch biên, Xuân Phong Như Ý lâu cũng bị quan phủ niêm phong, hai người Lý, Dương lại ăn lời lớn.

Nửa tháng sau, Xuân Phong Như Ý lâu một lần nữa khai trương, tú bà, cô nương vẫn giữ nguyên, chỉ khác ở chỗ lão bản họ Lý và họ Dương.

Xuân về hoa nở, hai châu Giang, Hán đồng thời thượng tấu khiến cả triều đình lâm vào chấn động.

Uy khấu từ Hán Giang đến khu vực sông Bạch Mã phi thường hung hăng ngang ngược, bọn chúng cấu kết với cường đạo ở Bạch Mã, Thương Long, khắp nơi cướp bóc đốt giết thương

thuyền của cư dân địa phương, ngay cả tiết độ sứ đại nhân của Hán Châu cũng bị Uy khấu đâm trọng thương.

Mấy chiếc thương thuyền của Đường thị cũng bị cước bóc sạch, tổn thất rất nặng, Đường Tiểu Đông nổi giận lôi đường, lập tức chạy đến tướng phủ, yêu cấu lão trượng nhân Lý Lâm Phủ thượng tấu, cho hắn dẫn binh quét sạch cường đạo Uy khấu.

Lý Lâm Phủ vừa nghe liền vui vẻ, ngươi đối với làm quan không có hứng thú, nhưng nếu lần này quét sạch Uy khấu lập công lớn, hoàng thượng khẳng định sẽ trọng thưởng, đến lúc đó muốn không thượng triều diện thánh cũng khó, ha ha.

Hắn phi thường sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Đường Tiểu Đông còn lo là bằng vào một người Lý Lâm Phủ không thuyết phục được Đường Huyền Tông, cho nên tiếp tục đến quý phủ của Dương Quốc Trung bái phỏng.

Dương Quốc Trung vốn là cùng hội cùng thuyền với Lý Lâm Phủ, hữu tướng đại nhân đã ký tên đáp ứng, hắn dám không tán thành sao?

Nhận lấy lễ trọng của Đường Tiểu Đông, hắn vỗ thình thịch lên ngực mình, đảm bảo với Đường Tiểu Đông không thành vấn đề.

Đường Tiểu Đông lại vào cung, bí mật gặp Dương quý phi và Cao Lực Sĩ.

Cao Lực Sĩ đương nhiên không phản đối, nhưng Dương quý phi thì mặt nhăn mày nhíu, vẻ mặt lo lắng.

Biết nàng lo lắng đến an nguy của mình, lập tức đảm bảo quyết không mạo hiểm, sẽ không đích thân dẫn đội xông pha chiến đấu, đảm bảo nhất định an toàn trở về, còn đảm bảo sau này trở về nhất định hảo hảo bồi thường cho nàng, tương lai còn muốn cùng nàng sinh một đám hài tử.

Mồ hôi, càng nói càng buồn nôn, không nói Dương quý phi, ngay cả Hỷ nhi ở một bên cũng xấu hổ đến mặt đẹp đỏ bừng, hai tay nhỏ bịt lỗ tai không dám nghe tiếp.

Chịu không được lời ngon tiếng ngọt của tiểu oan gia, Dương quý phi bất đắc dĩ ưng thuận.

Đường Huyền Tông đang vì chuyện Uy khấu này đau đầu không thôi, có Dương Quốc Trung thượng tấu, Lý Lâm Phủ cực lực khuyên bảo, chúng thần nịnh nọt, cộng thêm Cao Lực Sĩ nói tốt, Dương quý phi phụ họa bên tai, Đường Huyền Tông ngay tức khắc phong Đường Tiểu Đông làm Bình Uy Đại Tướng Quân, quản lý quân mã cùng thủy sư hai vùng Giang Hán, tiêu diệt Uy khấu cùng hải tặc.

Đường Tiểu Đông từ quan văn ngũ phẩm biến thành Bình Uy Đại Tướng Quân tay cầm binh quyền, Vương Ngạo Phong đỏ mắt vô cùng, làm gì Đường Tiểu Đông cũng vượt qua trước một bước, trong triều lại có tam đại cự đầu chống lưng, chỉ có thể thở dài thời vận không tốt mà thôi.

Nữ tế được phong làm Bình Uy Đại Tướng Quân, tướng phủ trở nên náo nhiều, văn võ bá quan trong triều đều đến chúc mừng.

Đánh giặc không giống như giang hồ hảo hán đánh đánh đấm đấm, đối với hành quân bày trận, xông pha chiến đấu trên sa trường, Lý Lâm Phủ cũng không yên lòng cho lắm, hắn kéo Đường Tiểu Đông sang một bên, nhỏ giọng nói một hồi, tính toán phái một người tinh thông quân sự đến hiệp trợ.

Đường Tiểu Đông cũng biết rõ chiến đấu của thiên quân vạn mã không giống với đánh đánh giết giết của giang hồ hảo hán, tức thì vui vẻ đồng ý.

Đại Đường có không ít đại tướng quân thiện chiến tinh thông binh pháp, lập nhiều chiến công hiển hách, chức quan so với Đường Tiểu Đông lớn hơn, khẳng định không thuận theo sự quản lý của hắn, cho nên, Đường Tiểu Đông chỉ có thể chọn quan quân cấp dưới bất đắc chí.

Vừa vặn thái tứ Lý Hanh bí mật phái thân tín tìm đến hắn, tiến cử cấm quân hiệu úy Trần Huyền Lễ làm trợ thủ cho hắn.

Đường Tiểu Đông nhắc tới tên của Trần Huyền Lễ, Lý Lâm Phủ liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, khen hắn thật tinh mắt.

Trong ba nhân tuyển trong đầu Lý Lâm Phủ có cả tên của Trần Huyền Lễ, bất quá hắn có xu hướng muốn dùng tâm phúc của mình mà thôi.

Nếu nữ tế đã nói ra miệng, cũng ngại cự tuyệt, trong những quan quân cấp dưới bất đắc chí giống như Trần Huyền Lễ, được tiến cử làm phó tướng, có cơ hội lập công, khẳng định

đối với nữ tế cảm kích trung tâm.

Uhm, để cho làm thủ hạ tâm phúc của nữ tế cũng tốt, ở trong triều có thêm người của mình, chỉ có lợi chứ không hại.

Trần Huyền Lễ chỉ mới hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thể hiện sự kiên nghị, hai mắt bùng léo tinh quang, tạo cho người ta một loại cảm giác thông minh tự tin trầm ổn, sống lưng thẳng đứng, tràn ngập lực lượng.

Hắn chứng thực là một quan quân cấp dưới bất đắc chí, không ai tiến cử, lại không có quân công, dù cố gắng thế nào cũng không thể đi lên, hiện giờ đột nhiên có cơ hội lập công, há không kích động.

Hắn đối với thái tử Lý Hanh, Lý Lâm Phủ, Đường Tiểu Đông đều vô cùng cảm kích.

Đêm qua thái tử điện hạ lặng lẽ tìm hắn, nói cho hắn biết có cơ hội đi theo Bình Uy Đại Tướng Quân Đường xuất chinh, hy vọng hắn có thể thi triển tài năng, lập nhiều chiến công.

Trần Huyền Lễ nghe vậy vừa mừng vừa sợ vừa cảm kích, đối với thái tử điện hạ cảm động đến rơi nước mắt.

Ngày hôm sau lâm triều, Lý Lâm Phủ ngoài người ta dự liệu cũng tiến cử Trần Huyền Lễ, càng khiến Trần Huyền Lễ cảm kích không thôi.

Lý Lâm Phủ nói chuyện cũng không khách khí giống như thái tử điện hạ, mang theo một chút ý tứ uy hiếp.

Phong Lưu - Chương #353